TA XUYÊN ĐẾN NGƯỢC VĂN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Yuu

Sở Vương Chu Tầm từ trước tới giờ đều là đi ngang qua kinh thành.

Bất luận là phủ đệ nhà ai, trước giờ toàn là người khác chờ hắn chứ chưa ai dám bắt hắn phải đợi cả.

Chu Hoài nghe gia đinh truyền lời, tăng tốc, tính trở về chính viện đổi xiêm y gặp khách.

Vừa bước tới hành lang, chưa đi được mấy bước, phía khúc quanh đã thấy một đoàn người, Phùng đại quản sự tự mình dẫn người, đang đi tới hậu hoa viên.

Bọn họ chính diện đụng thẳng với Sở vương.

"Thân thể Ngũ đệ tốt chứ!"

Chu Tầm tươi cười, như cây đón gió xuân, bước tới trước mặt Chu Hoài.

"Ai nha, lúc ở Bắc Uyển,Ngũ đệ lâm nguy không sợ, thay ca ca nhận một tên. Hôm nay ca ca rỗi rãi liền đến phủ cảm tạ đệ ." Hắn nắm chặt tay Chu Hoài , trên dưới dùng lực lắc lắc, cảm thán nói, "Quả nhiên là trong lúc nguy cấp mới hiểu được lòng người khác! Ngũ đệ, ta sẽ ghi nhớ phần ân tình này !"


Sau khi thao thao bất tuyệt nói xong, hắn kêu người dâng lễ vật lên, đem một phần đại lễ đã tỉ mỉ chuẩn bị trao tận tay cho Chu Hoài, lúc này mới chú ý tới người đứng phía sau.

Nhìn một lát, thần sắc rạng rỡ lập tức trầm xuống.

"Lạc Quân ." Sở Vương chắp hai tay sau lưng, lãnh đạm nói, "Như thế nào, ở Bắc Uyển ngươi làm bị thương Kỳ vương, phụ hoàng suy nghĩ đến giao tình trăm năm của hai nước, không xử trí ngươi tại chỗ, vậy mà ngươi còn dám nhảy nhót tới trước mặt Ngũ đệ sao? Tưởng tính tình Ngũ đệ tốt thì sẽ không làm gì ngươi sao?"

Lạc Trăn thầm nghĩ trong lòng hôm nay mình gặp xui, trên mặt mang ý cười, đi qua hành lễ, rồi nói một câu "Không dám", Chu Hoài liền đánh gãy lời nói của nàng, tiếp lời, "Nàng một tên ngộ thương ta, trong lòng áy náy khó an. Hôm nay cũng giống như Tam ca, tới đây thăm ta."


"A. Như vậy sao." Sở Vương lạnh lùng nói, "Quả thật hẳn là nên  áy náy khó an. Tiễn pháp của Lạc Quân tốt thế, vậy mà lại ngộ thương tới đệ, thật sự là không thể nào nói nổi. Cũng không biết lúc ở Bắc Uyển đó, Lạc Quân giương cung cài tên đứng ở chỗ cao,  mũi tên kia hướng đến... Là định bắn chỗ khác rồi."

Lạc Trăn cười trả lời một câu, "Tiểu thần giương cung cài tên —— đương nhiên là để bắn sói . Cũng không thể nào là bắn Tam gia a. Tiểu thần còn muốn làm bạn với công chúa, tiếc mệnh cực kì."

Sở Vương hoài nghi nhìn chòng chọc nàng vài lần, cuối cùng lảng sang câu chuyện khác.

Hôm nay hắn đến thăm lão Ngũ, vốn là đi qua tặng lễ, khi Chu Hoài kêu hắn ở lại ăn cơm, Chu Tầm lấy cớ có chuyện liền cáo từ đi trước.

Đi ra ngoài vài bước, hắn đột nhiên quay đầu, hoài nghi nhìn Lạc Trăn.


"Bộ xiêm y này của ngươi... Nhìn nó cứ lạ thế nào ấy nhỉ? Lão Ngũ, đây là quần áo của ngươi đúng không? Ta từng thấy ngươi mặc rồi." Hắn đánh giá lại mấy lần, xác nhận mình không lầm, lập tức hít một ngụm khí lạnh, phức tạp nhìn chòng chọc vào Chu Hoài.

Mối quan hệ của hai người đã tốt tới nỗi vận cả quần áo của nhau rồi sao? Ban ngày ban mặt, cũng quá càn rỡ rồi.

Chu Hoài ho nhẹ , nhìn sang bên cạnh.

Lạc Trăn cúi đầu nhìn thoáng qua, thản nhiên nói, "Đúng a. xiêm y của Ngũ gia. Chất vải cực tốt, chỉ là so với ta có hơi rộng. Không sao, tìm thợ may đến sửa một chút là được."

"Ngươi..." Sở Vương thấy nàng tự nhiên như thế, không cảm thấy có vấn đề gì, Lão Ngũ không nói, nếu tiếp tục hỏi sẽ chỉ làm mất mặt lão Ngũ, câu 'Phóng túng không biết xấu hổ' đến bên miệng, lại nuốt trở vào, nghẹn giận bỏ đi.
Lúc Sở Vương ra ngoài, vừa đúng vào buổi trưa, đụng phải Mục Tử Ngang.

Bên cạnh Mục Tử Ngang còn có một lão đại phu râu tóc bạc trắng, ôm cái hòm thuốc, một bộ dáng tiên phong đạo cốt như trong tranh vẽ.

Mục Tử Ngang đỡ lão đại phu vào Kỳ Vương phủ, ngẩng đầu liền thấy Sở Vương, hai bên sửng sốt, Mục Tử Ngang lập tức cúi chào.

Chu Tầm mơ hồ nghe nói Mục gia có một vị họ hàng xa tinh thông y thuật, diệu thủ hồi xuân, sau này lớn tuổi liền cáo lão về quê. Lão Ngũ cùng Mục Tử Ngang giao hảo rất rốt, bệnh của lão Ngũ trước giờ đều do vị này ở Mục gia chuẩn bệnh.

Hắn dừng bước lại, hỏi vài câu về tình huống trúng tên của Chu Hoài, lơ đãng lại đề ra câu, "Buổi sáng thấy công chúa một mình đến trường, ta liền cảm thấy không đúng; giữa trưa lại đây liền thấy Lạc Trăn đang ở phủ của Lão Ngũ. Ngươi làm bạn đọc , cũng không khuyên nhủ Ngũ gia nhà ngươi, trên người còn vết thương, đừng chỉ lo chìm đắm trong đêm xuân, rượu là độc dược, sắc là dao róc xương đấy."
Mục Tử Ngang từ trước đến giờ chưa từng gặp ai ăn nói chèn ép Kỳ vương như bây giờ, sắc mặt xanh đỏ thay phiên , lúc này nhân tiện nói, "Tam gia quá lo lắng rồi, Ngũ Gia không phải loại hoa nhai liễu hạng trong tửu lâu kia. Bọn họ ——" nói tới đây đột nhiên cảm thấy không đúng; lúc này ngậm miệng.

" Hửm?"Sở Vương nhạy bén truy vấn, " Bọn họ như thế nào ?"

"Bọn họ..."Mục Tử Ngang khó khăn nói, " Bọn họ chính là... như Tam gia thấy đấy."

Lời này không rõ ràng, Sở Vương đứng ở cổng, mắt thấy Mục Tử Ngang vội vàng đi vào trong, lại nghĩ tới lời vừa rồi, hắn không khỏi cảm thấy cổ quái.

Buổi sáng, Tuyên Chỉ công chúa đến lớp một mình, cả trường đều kinh ngạc. Văn Húc đi qua hỏi Lạc Trăn đâu, Tuyên Chỉ lãnh đạm đáp, "Bị bệnh."

Nhìn nàng vừa rồi thế kia, nào có dáng vẻ bị bệnh chứ
—— chẳng lẽ quả thật là bị sắc dụ, ném công chúa nhà mình ra phía sau, cả đêm qua ở phủ Kỳ vương.

Mấy tháng ở chung, trông họ Lạc cũng không giống kiểu người phản chủ.

Trong đó chỉ sợ có điều kì quái.

Sở Vương đứng ở cửa chính, như có điều suy nghĩ xoay người nhìn chòng chọc tấm biển Kỳ vương phủ, đi xuống bậc thang, nhận dây cương do người hầu đưa, xoay người lên ngựa.

...

Tuy nói vết thương ở vai của Chu Hoài chưa lành, cần ăn kiêng, không ăn được thịt heo, nhưng hươu bào trong hầm băng thì chờ không được.

Thời tiết Nam Lương vào mùa đông cũng khá rét, nhưng so ra vẫn kém cái rét thấu xương ở núi Trường Bạch ở Bắc Lương, nước đóng thành băng. Thịt hươu bào bắt được để trong hầm băng ba năm ngày thì được, nếu để quá lâu thì không còn ngon nữa.

Lạc Trăn nghe tin, lập tức phân khởi, kêu Chu Hoài nhanh chóng đến Đông Đài Quán lấy giá nướng.
Ban đầu Chu Hoài không đồng ý nói."Chỉ là cái giá nướng mà thôi, tùy tiện tìm trong phủ cũng ra được vài ba cái, cần gì phải làm phiền đến tận chỗ công chúa cơ chứ."

"Ngũ Gia có chỗ không biết, cái giá nướng đó không phải là cái mà trên chợ hay bán đâu, nó là độc nhất vô nhị." Lạc Trăn phóng đại hình dung một phen, cái gì mà đem thịt cắt mỏng ra, dùng cách chế biến riêng để chế biến, rồi than lử thì như thế nào, gia vị như thế nào, rồi ướp thịt ra sao.

"Chờ mùi thịt tỏa ra,lại quét lên một lớp bột tiêu, một ít thìa là, lửa vừa xém thịt. Thừa dịp còn nóng cắn một miếng, tư vị kia..." Lạc Trăn dùng tám chữ hình dung, "Ít thơm sướng cay, mỹ vị vô cùng."

Mấy nha hoàn bưng mâm đứng cạnh không nhìn được nuốt nước miệng rột rột.

Chu Hoài nghe nàng nói xong cũng không có biện pháp gì, liền phái người đến sáng sớm đưa bái thiếp tới học xá, hẹn buổi chiều, thỉnh Tuyên Chỉ công chúa mang theo giá nướng qua phủ.
Lại phái người đi Mục tướng phủ, mời luôn Mục Tử Ngang qua.

Buổi chiều hôm nay, bốn người họp nhau ở Kỳ vương phủ, hẹn ở hậu hoa viên, cho người hầu lui, tự mình dựng giá nướng.

Mục Tử Ngang giật mình, nhìn xem hậu hoa viên đóng chặt cổng vòm, cuối cùng cũng không nói gì.

"Tư lạp ~ "

Mùi thịt nồng đậm bay khắp phủ.

Mấy cái giá nướng được dựng lên xếp thành một hàng, dầu mỡ chảy xuống khay sắt, từng giọt chảy xuống đống than đỏ phía dưới kêu xèo xèo. Lạc Trăn nhìn chằm chằm miếng thịt , vội vàng đẹp miếng thịt nóng trên giá xuống bỏ vào khay gỗ.

Thủy tạ bốn phía, tầng tầng lớp lớp treo màn chắn gió. Ven hồ sen đong đưa cũng khá là thú vị.

Mục Tử Ngang ăn được một miệng, rồi uống một ngụm rượu, thi hứng bộc phát, tại chỗ trải giấy mài mực, ngay tại chỗ làm ba dòng thơ.Ta xuyên đến ngược văn - Chương 44: Thủy tạ tứ phương (thượng)
Lạc Trăn cùng Tuyên Chỉ không để ý tới thị hươu bào thơm ngon kia , nâng giấy có đối thơ cười đến chết đi sống lại, Mục Tử Ngang mượn bảy phân men say, khăng khăng khẳng định mình đã lớn, phẩm hạnh cao thượng, làm được thơ hay nhưng chỉ tiếc không có người hiểu.

Tờ giấy tới tay Chu Hoài, thưởng thức xong ba dòng thơ , lúc này đem thơ gấp thành bốn, cất vào trong tay áo cảm thán, "Năm nay thu nhập của vương phủ trì trệ, quà tặng cuối năm chỉ đành trông chờ vào Mục công tử sau khi tỉnh rượu, đem tiền đến chuộc ba câu thơ này về thôi."

Lạc Trăn cười đến thiếu chút nữa nằm bò ra đất, Tuyên Chỉ nhịn không được cũng phun rượu.

Lạc Trăn rốt cuộc cũng có được cơ hội, ăn được thị hươu bào của Trường Bạch sơn, lúc này đang ngấu nghiến ăn.

Tuyên Chỉ không có khẩu vi, Chu Hoài ăn kiêng không thể ăn nhiều, Mục Tử Ngang có thể ăn thì chỉ lo ngâm thơ, một bàn thịt nóng hổi dường như có hơn nửa là vào bụng Lạc Trăn.
Tuyên Chỉ thả đũa, chống má, mặt đầy ý cười nhìn tướng ăn của Lạc Trăn, mắng, "Sao mà ăn như quỷ đói thế  kia, chả lẽ ở phủ của Kỳ vương điện hạ lạ không cho ngươi ăn no sao?."

Chu Hoài ở bên cạnh bưng chén trà, canh nồi nước sôi sùng sục trên bếp, ung dung thay mình biện giải một câu, "Công chúa nói quá lời , trong phủ của tiểu vương nào dám không cho nàng ấy ăn uống. Chỉ mong nàng ấy đừng cướp xiêm y của ta, tốt xấu gì cũng phải để lại cho ta vài bộ thường phục, ta liền cám ơn trời đất ."

Tuyên Chỉ thấy Lạc Trăn mặc trên người một bộ y phục mà trước giờ nàng chưa từng thấy màu cẩm, viền chỉ bạc, bả vai cổ tay áo nhìn ra được chỗ bị sửa , không nghĩ tới là đồ của Kỳ vương được sửa lại.

Nàng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép chỉ vào Lạc Trăn, "Ngày thường ngươi cường đạo ở Mạt Lăng Đô cũng bỏ qua đi, sao đến phủ Kỳ vương vẫn không bỏ thói chứ."
Lạc Trăn giơ xâu thịt lên, quơ quơ hai cái, không cho là đúng nói, "Quần áo thường có, nhưng hươu bào không thường có. Các ngươi đối với kỳ trân mỹ thực cũng chả còn lạ gì, vậy mà giờ còn bàn luận chuyện thiên hạ, đây mới gọi là làm tàn phá vưu vật. Nào, mỗi người ăn  thêm chút nè."

Nàng tự mình đứng dậy, lấy một xâu thịt cho Tuyên Chỉ, một xâu cho Chu Hoài, trong đĩa còn dư lại ba năm xâu đều cho Mục Tử Ngang.

Đối diện, Mục Tử Ngang giơ cái xâu, một bên mạnh mẽ ăn một bên khổ tư trầm ngâm, bỗng nhiên vỗ bàn, "Ta lại được một bài nữa! Người đâu, đem giấy bút tới đây!"

Lạc Trăn đứng dậy lấy bút nhét vào trong tay Mục Tử Ngang, "Quả nhiên là uống nhiều rồi, nơi này làm gì có người bên ngoài. Mà thôi, ta tự mình hầu hạ Mục Công Tử, đợi hắn tỉnh lại thì tiền chuộc thơ Ngũ gia phải chia cho ta một nửa đấy."
... . . .

Mấy người đang ăn uống tại hậu hoa viên thì chợt có tiếng bước chân gấp gáp truyền đến.

Phùng đại quản gia chặn lại nói, "Tam gia, các vị! Ngũ Gia đang ở hậu hoa viên học hành, kính xin các vị dời bước đến chính sảnh chờ, chờ tiểu nhân báo cho Ngũ Gia một tiếng, rồi các vị đi qua cũng không muộn—— "

Không biết là ai cao giọng nói, "Khắc khổ ra sức học hành? Thật tốt, thừa dịp Ngũ Gia cố gắng học tập, những bạn học ở Đông Đài quán đặc biệt đến học tập cùng ngài ấy đây. Đọc sách nha, người nhiều so với ít người vẫn tốt hơn; có thể giải đáp được nhiều nghi vấn!"

Rất nhiều âm thanh đồng loạt hùa theo.

Động tĩnh bên ngoài truyền đến trong viện, khóe miệng Chu Hoài chứa ý cười, bương chén trà, từ trong thủy tạ đứng dậy đi ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi