TA XUYÊN QUA LÀM NAM SỦNG CỔ ĐẠI


Vân Hi túm lấy áo Diệp Thanh Vân rồi đấm thẳng vào mặt y.

Bởi vì Thanh Vân lúc này đã không còn sức mạnh nên hắn vẫn rất khống chế lực đạo, chỉ khiến y bị bầm một bên mặt.
Thanh Vân ôm lấy mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn Vân Hi.
“Ngươi… Sao ngươi lại đánh ta?”
“Tại vì ngươi ngu.”
Thanh Vân tức giận, lập tức vung cú đấm lên muốn đấm thẳng mặt Vân Hi, nhưng tay đưa lên không trung bỗng nhiên khựng lại.
“Sao hả? Bản thân giờ thành phế nhân rồi cũng thành kẻ nhút nhát luôn rồi hả? Đến đánh lại cũng không dám?”
Thanh Vân giận đến nghiến răng nhưng vẫn cố kìm nén.

Hắn thu tay lại, bực mình nói:
“Đúng.

Giờ ta đã là phế nhân rồi nên ta đánh không lại ngươi đấy.

Nếu đã biết rõ như vậy thì còn hao phí sức mạnh làm gì.”
Vân Hi đột nhiên nhếch môi cười, bẻ khớp tay kêu răng rắc khiến Thanh Vân hoảng hồn.
“Nếu ngươi đã không buồn chống trả thì không bằng đứng im để ta đánh một trận đi.

Ta sớm đã muốn đánh ngươi rồi.”
Thanh Vân kinh hoàng bước lùi lại, chỉ mặt Vân Hi mà mắng:
“Ngươi… ngươi đường đường là hoàng đế một nước lại đi đánh một phế nhân.


Không thấy xấu hổ à?”
“Có ai thấy đâu mà sợ xấu hổ.

Hơn nữa, không phải ngươi thông cáo với khắp thiên hạ là ngươi muốn dành thời gian còn lại đi ngao du sơn thủy mà, không có nói mình là phế nhân.

Vậy thì ta có đánh ngươi thành phế nhân thật thì bọn họ cũng chỉ chê ngươi quá kém cỏi thôi.”
“Ngươi… Khốn kiếp!”
Thanh Vân lao đến đánh Vân Hi nhưng hắn đánh cú nào đều bị Vân Hi né được.

Cả nửa buổi cũng không chạm được vào vạt áo của Vân Hi chứ đừng nói đến đánh được người.

Thanh Vân giận muốn sôi máu.
Vân Hi túm lấy tay Thanh Vân rồi đè chặt cơ thể y xuống đất không cho động đậy.

Vân Hi ngồi trên người y, nói:
“Vẫn còn tinh thần đánh nhau như vậy thì việc gì phải đi tìm chết hả? Ngươi muốn những người yêu mến ngươi phải đau khổ thì ngươi mới chịu được sao?”
Thanh Vân cuối cùng đã hiểu hoá ra Phương Vân Hi cố tình kích để hắn đánh y là vì muốn động viên hắn sống tiếp.

Hắn cũng không hiểu tại sao Vân Hi lại biết được ý định tự sát của hắn.

Thanh Vân vừa ngạc nhiên cũng vừa cảm động.

Nhưng ý hắn đã quyết.

Hắn không định thay đổi.
“Vậy ngươi nói xem ta phải làm thế nào? Bây giờ sức mạnh đã không còn, ta không khác gì một người bình thường, thậm chí đến người bình thường còn không bằng.

Ta không còn năng lực bảo vệ bất kỳ ai.

Ngươi nói xem người như ta sống không phải sẽ là gánh nặng cho người khác à?”
“Không có ai nghĩ như vậy cả.

Ngươi là anh hùng của Hoả Quốc.

Bọn họ còn muốn hầu hạ cho ngươi một đời kìa.

Trước khi quyết định sử dụng viên thuốc kia không phải ngươi đã lường trước hậu quả xảy ra rồi sao? Tại sao bây giờ lại mất tinh thần như thế.”
“Lường trước hậu quả là một chuyện nhưng chính mình trải qua nó mới cảm thấy không dễ chấp nhận.

Ta… không muốn nhìn bản thân vô dụng như vậy, càng không muốn nhận sự thương hại của người khác, đặc biệt là Tiểu Phàm.


Nếu ngươi là ta, ngươi có muốn ở bên đệ ấy theo cách đó không?”
Vân Hi buông Thanh Vân ra, ngồi phịch một bên, nhìn hắn thở dài.
“Hoá ra ngươi nghĩ Tiểu Phàm đang thương hại ngươi? Vậy thì càng đáng bị đánh.

Ngươi nói ngươi yêu hắn nhưng ngươi lại chẳng hiểu gì về hắn cả.”
“Ngươi nghĩ nếu chỉ là vì thương hại ngươi thì Tiểu Phàm Phàm có cần phải bỏ công bỏ sức, có cần phải đau đớn đến như vậy không?”
Thanh Vân ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta chỉ nói vậy thôi.

Ngươi tự tìm hiểu đi.”
Nói xong Vân Hi đứng dậy rời khỏi phòng.

Thanh Vân ngơ ngác nhìn theo.

Hắn không hiểu ý của Vân Hi.

Nếu như không phải là Thiên Phàm thương hại hắn, vậy thì là cái gì? Không lẽ đệ ấy còn tình cảm với hắn nên mới muốn chăm sóc hắn?
Thanh Vân vỗ vào đầu mình một cái.

Sao lại có thể như vậy? Đệ ấy chẳng phải rất hận hắn hay sao? Sao có thể?
Thanh Vân chạy tới tiểu viện của Thiên Phàm đang ở, muốn hỏi rõ y tình cảm của mình.

Nhưng lúc hắn đến, đèn vừa tắt.

Không muốn làm phiền y, Thanh Vân quay trở về.
Sáng hôm sau, khi Thiên Phàm và Vân Hi chuẩn bị rời khỏi cổng thành thì đột nhiên thấy Diệp Thanh Vân chạy đến.

Trên vai còn đeo một tay nải.


Thiên Phàm nghiêng đầu hỏi:
“Thái thượng hoàng cũng đi vào hôm nay à?”
Diệp Thanh Vân chạy tới bên cạnh Thiên Phàm, nói:
“Ta không còn là Thái thượng hoàng nữa.

Hôm nay ta đến đây là để đi cùng ngươi.”
Thiên Phàm ngạc nhiên không hiểu tại sao Thanh Vân lại thay đổi quyết định của nhanh như vậy.

Trong lòng cảm thấy vui mừng nhưng vẫn làm ra vẻ lạnh lùng, hỏi y:
“Ngươi đã nói không muốn đi chung với ta kia mà.

Sao đã đổi ý rồi?”
“Ta đổi ý rồi.

Ta muốn ở bên cạnh ngươi.

Ngươi đi đâu ta theo đó.

Ngươi nhất định đừng bỏ rơi ta.”
Thiên Phàm nở nụ cười đáp:
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi