TẠI ĐẤU PHÁ TRIỆU HOÁN NỮ THẦN



Gràooo!!!

Vụt! Vù!

“Tới đây!”

“Phong Tự Quyết - Ác Cẩu Lan Lộ”

Bốp! Rắc! Rắc…

“Mả mẹ nó chứ, đúng là thứ cục súc!”

Thực ra thì chính Tiêu Thiên cũng không hề phủ nhận việc trong lòng hắn có tồn tại một chút xíu “hy vọng”, rằng bản thân sẽ làm được tốt hơn những gì vừa diễn ra. Nhưng biết sao được, thực tế vẫn là thực tế mà. Lại nói, trái tim hy vọng thế thôi, chứ lý trí hắn đã sớm biết kết quả sẽ như thế này rồi, nên là…

Soạt! Vù! Vù!

…nhanh như cắt sử dụng 1s đồng hồ duy nhất Thiết Cốt Mộc và Ác Cẩu Lan Lộ kết hợp với nhau tranh thủ tới, Tiêu Thiên khéo léo xoay tròn như một vũ công ba-lê dọc theo cánh tay ra quyền của Bạo Tuyết Ma Viên để tới trước mặt nó, cụ thể hơn là vị trí vết thương dưới bụng, sau đó…

Xoẹt!


...một thanh Thiết Cốt Mộc bất thình lình xuất hiện trong tay hắn từ hư không, và rồi…

“Chết đi!”

“Phách Tự Quyết - Thiên Hạ Vô Cẩu*”

...“tuyệt chiêu cuối” của Đả Cẩu Bổng Pháp lần đầu hiện thế!

“Muda! Muda! Muda! Muda! Muda…”

Nương theo những âm thanh tưởng như vô nghĩa, nhưng lại có tác dụng để tiếp thêm tinh thần và sức lực cho bản thân liên tục được phát ra từ miệng Tiêu Thiên, là vô số bổng ảnh từ bốn phương, tám hướng không ngừng đánh vào thân thể Bạo Tuyết Ma Viên, ngạnh sinh sinh đem con vượn lớn nặng hàng trăm kg này đánh nhấc bổng lên không trung.

Đúng vậy! Là toàn bộ tứ chi, và cả thân thể khổng lồ của Bạo Tuyết Ma Viên, đều bị những bổng ảnh trong giả có thật, trong thật có giả của Thiên Hạ Vô Cẩu từ tay Tiêu Thiên đánh rời khỏi mặt đất luôn đấy!

Nói sơ qua về Thiên Hạ Vô Cẩu một chút.

Về tên tuổi và nguồn gốc ra đời, bởi vì vị trí của Thiên Hạ Vô Cẩu trong Đả Cẩu Bổng Pháp là chiêu cuối cùng(thứ năm), của thức cuối cùng(thứ tám), đồng thời được ra đời dựa trên việc dung hợp hơn ba mươi chiêu của toàn bộ tám thức lại với nhau, nên nó được xem như tuyệt chiếu cuối cùng của toàn bộ môn bổng pháp này cả về uy lực, lẫn độ khó luyện.

Về ý nghĩa, bốn chữ Thiên Hạ Vô Cẩu có nghĩa là “thiên hạ không còn con chó nào”, ý nói một khi chiêu này đã ra, thì dù trước mặt là một con chó, hay một đàn chó, thậm chí là tất cả chó trong thiên hạ đồng loạt xông tới, kết quả cuối cùng cũng chỉ có một, đó là… Thiên Hạ Vô Cẩu mà thôi.

Về sức mạnh, thì chỉ đơn giản bằng việc xuất thân là một môn đấu kỹ Hoàng giai thượng phẩm chuyên về dĩ nhu chế cương, nhưng sau khi được Tiêu Thiên luyện tới phản phác quy chân, Đả Cẩu Bổng Pháp lại có sức lực của một môn Huyền giai sơ cấp là đã đủ hiểu Thiên Hạ Vô Cẩu “gánh sát thương” cỡ nào rồi. Không hổ danh ba chữ “tuyệt chiếu cuối” a.

Trở lại với trận chiến.

×

— QUẢNG CÁO —

Khởi đầu bằng việc Bạo Tuyết Ma Viên trúng kế của Tiêu Thiên dẫn tới phải gánh chịu thảm cảnh “trong thân có độc, trên người có thương”, sau đó liên tục bị con hàng vô liêm sỉ kia không ngừng “pháo kích” từ xa bằng hai chiêu Đạn Chỉ Thần Công và Phách Không Chưởng, cuối cùng sức cùng lực kiệt mà ngã xuống.

Tuy nhiên, ngay khi Tiêu Thiên lại gần nó để kiểm kê chiến quả, Bạo Tuyết Ma Viên lại bất ngờ ra một chiêu Hồi Quang Phản Chiếu cực mạnh ý đồ lật ngược thế cờ, hoặc ít nhất là kéo theo một cái đệm lưng để đường xuống hoàng tuyền đỡ tịch mịch.

Đáng tiếc, toàn bộ diễn biến của trận chiến này, bao gồm luôn việc Bạo Tuyết Ma Viên ấp ủ lá bài cạm bẫy mang tên “giả chết đánh lén” và thời điểm nó được lật lên, đều đã sớm nằm trong tính toán của Tiêu Thiên.

Hiện tại, bỏ lại tất cả những gì đã diễn ra, thì…

“Muda! Muda! Muda! Muda! Muda…”

...Tiêu Thiên vẫn đang không ngừng dùng Thiên Hạ Vô Cẩu đánh, đập, đâm, móc… toàn thân Bạo Tuyết Ma Viên, đặc biệt là vết thương hở trên bụng nó một cách không hề khoan nhượng.


Mãi cho đến khi…

Ầm! Ầm! Ầm!

Hộc! Hộc! Hộc!

...thân thể khổng lồ của Bạo Tuyết Ma Viên một lần nữa đổ gục xuống đất gây nên một trận rung chuyển và khói bụi, còn Tiêu Thiên cũng lại một lần nữa nằm lăn quay ra đất thở như một con chó rách, thì trận chiến này rốt cuộc cũng đã có thể chính thức tuyên bố hạ màn.

Không còn bất kỳ cơ hội nào cho Bạo Tuyết Ma Viên chơi vô gian đạo nữa, bởi vì nó đã mất máu quá nhiều, trúng độc quá sâu, và hơn hết, là đại lượng xương cốt trên thân thể đều đã gãy nát, cùng với nội tạng trong bụng cũng bị Tiêu Thiên đánh rớt ra ngoài gần hết rồi.

Bị thương cỡ này thì Thánh Thú, Thần Thú hay Tiên Thú gì đó cũng phải chết chứ đừng nói chỉ là một đầu ma thú cấp hai đâu!

“Tuyết… Tuyết nhi… tiếp theo… nhờ ngươi rồi…”

Vụt!

“Vâng, chủ nhân.”

Nghe được những âm thanh trả lời lạnh nhạt, nhưng lại hết sức quen thuộc từ Mộc Ánh Tuyết, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay… khụ, là nhắm mắt nghỉ ngơi được rồi.

Hắn không cho Mộc Ánh Tuyết nhúng tay vào chiến đấu, thay vào đó là đi cảnh giới xung quanh để chính mình có thể một mình đơn đấu với Bạo Tuyết Ma Viên, mục đích không gì khác ngoài việc kiểm tra xem giới hạn của bản thân đang ở đâu.

Tạm thời chưa nói đến đánh giá kết quả và thành quả thế nào, thì hiện tại chiến đấu kết thúc rồi, không cần thiết phải tiếp tục làm khó mình nữa.

Về phần Mộc Ánh Tuyết.

Thân là một Độc Sư, gần đây lại kiêm chức thêm Luyện Dược Sư, nàng biết rõ thân thể một con ma thú cấp hai có gì đáng giá và không đáng giá. Nhờ đó nên rất nhanh, cụ thể là chỉ vài phút tiến hành giải phẫu và thu hoạch, những thứ được đánh giá là “có ích” trên thân thể Bạo Tuyết Ma Viên đều đã được thu vào nhẫn chứa đồ.

Xong xuôi mọi việc, Mộc Ánh Tuyết cũng chưa có vội vàng rời đi. Nàng cẩn thận đảo mắt đánh giá một vòng quanh chiến trường, lại dành ra vài phút làm chút thủ đoạn che giấu các vết tích chiến đấu có khả năng khiến danh tính Tiêu Thiên bị nhận ra.

Tưởng đến đó là xong rồi à!? - Chưa đâu!

×

— QUẢNG CÁO —

Nếu các vết tích để lại có thể làm lộ đấu kỹ và thói quen chiến đấu của người tham chiến, qua đó bị người ta đoán qua ra danh tính, thì mùi mồ hôi hay hương vị khác thường lưu trong không khí cũng có thể trở thành một manh mối cho những kẻ điều tra lành nghề lần theo.

Cho nên, một lần nữa Mộc Ánh Tuyết tiếp tục thể hiện sự cẩn thận và lão luyện của mình bằng cách lấy ra từ trong nhẫn chứa đồ một chiếc bình nhỏ, đào một cái hố, sau đó chôn nó xuống. Chiếc bình này chứa một loại chất lỏng đặc biệt có khả năng tạo ra một loại mùi tương tự như mùi máu tươi, vừa có thể át đi mùi mồ hôi và độc phấn Tiêu Thiên đã dùng, vừa khiến các loại thủ đoạn điều tra bằng khướu giác gặp nhiều nhiễu loạn.

Đâu vào đó xong xuôi, lúc này Mộc Ánh Tuyết mới yên tâm cõng theo vị chủ nhân trẻ tuổi này lên lưng rồi nhanh chóng biến mất sau rừng cây, để lại phía sau một bãi chiến trường tan hoang và nồng nặc mùi máu.


Việc Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết rút lui khỏi chiến trường cũng đã chính thức khép lại toàn bộ quá trình từ rình rập, tập kích bất ngờ tạo lợi thế, chiến đấu chính diện, tới thu hoạch và kết thúc. Đáng nói là, tất cả những chuyện đó kể ra thì dài, nhưng thực chất chỉ diễn ra ngắn gọn trong vòng… chưa đầy một tiếng đồng hồ.

. . .

Không biết bao lâu sau.

Giật mình tỉnh lại sau mê man, Tiêu Thiên theo bản năng muốn ngồi dậy đánh giá tình huống xung quanh. Chỉ là ngay khi hắn vừa cử động nhẹ một cái, thì…

“Híttttt…”

...không chỉ một, mà là một loạt những cơn đau khác nhau về vị trí, nhưng lại giống nhau ở mức độ thấu ruột thấu gan, đồng loạt tập kích khắp toàn thân khiến hắn xém chút lại ngất đi thêm một lần nữa.

Vượt cấp chiến đấu chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, và cái giá phải trả khi cố gắng làm điều đó, trong bối cảnh bản thân không phải thiên tài trời sinh, chắc chắn là sẽ chẳng thể nào nhỏ được.

“Cơ bắp quá tải vì bị cưỡng ép hoạt động cường độ cao trong thời gian dài, đan điền cạn kiệt đấu khí vì sử dụng đấu kỹ Huyền giai quá độ, kinh mạch tắc nghẽn bởi dược cặn do liên tục sử dụng Hồi Khí Đan, nội tạng các nơi chịu đủ loại tổn thương không đồng nhất… cũng còn may là phần đầu nói riêng và tinh thần nói chung không có vấn đề, haiz!” - Trong đầu suy nghĩ lưu loát, nhưng ngoài miệng Tiêu Thiên lại chẳng thể nói được một câu cho trọn vẹn: “T-Tuyết nhi… ta… ta… ngủ bao lâu… rồi…”

“Liên tục ba ngày ba đêm rồi, chủ nhân.”

“Ừm… đỡ… đỡ ta dậy…”

Không còn thời gian để lãng phí nên mặc dù đau tới mức muốn chết quách đi cho xong, nhưng Tiêu Thiên vẫn phải cắn răng gắng gượng qua để ngồi dậy cho đúng tư thế, sau đó ăn vào một viên Bách Chuyển Đan rồi bắt đầu luyện hóa một cách chậm rãi.

Bách Chuyển Đan là một loại “Tân Dược” rất đặc biệt, có thể gọi là quái dị cũng không sai. Nguyên nhân là bởi nếu người khỏe mạnh ăn vào, nó sẽ là độc dược đòi mạng. Ngược lại, nếu được sử dụng bởi một kẻ trọng thương gần chết, thì Bách Chuyển Đan lại trở mình thành tiên dược chữa thương.

Mấu chốt của sự “quái dị” này nằm ở khả năng cưỡng ép tế bào không ngừng phân chia để làm lành vết thương từ trong ra ngoài, đồng thời thúc đẩy sản sinh máu mới nhằm rút ngắn thời gian hồi phục. Tuy nhiên, cái giá phải trả cho những chuyện này cũng không hề nhỏ khi mà số lần phân chia tế bào trong vòng đời con người là có giới hạn, tức là việc cưỡng ép chúng xảy ra trong thời gian ngắn đồng nghĩa với tuổi thọ của người dùng sẽ phải giảm đi.

Đây cũng là lý do vì sao Tiêu Thiên đặt tên cho nó là Bách Chuyển Đan.

Với tình trạng nội thương hiện tại của Tiêu Thiên, sử dụng Bách Chuyển Đan sẽ có tác dụng trị liệu rất cao, đồng thời tác dụng phụ cũng chẳng hề nhỏ, nhưng biết sao được, hắn đâu còn thời gian để lãng phí nữa, bởi vì sự kiện tiếp theo đã đến gần lắm rồi.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi