TẠI ĐẤU PHÁ TRIỆU HOÁN NỮ THẦN



Ma Thú Sơn Mạch.

Ba ngày sau, trên đỉnh thác nước.

Hây! Hự!

Dưới ánh nắng sớm le lói của buổi hừng đông, một thanh niên để trần nửa thân trên, bên dưới cũng chỉ độc một chiếc quần cộc đang miệt mài vung vẩy thanh mộc côn trong tay, động tác trông khá chậm rãi và đơn giản, nhưng thắng ở gọn gàng, chắc nịch và có lực.

Thanh niên này chính là Tiêu Thiên!

Gần ba tháng vào Ma Thú Sơn Mạch tu luyện, bắt đầu từ ngoại vi tới bây giờ đã là ở trong chỗ sâu, thời gian biểu tu luyện của hắn đã dần dần trở thành một thói quen khó bỏ.

Theo đó, nếu không có gì thay đổi thì ban đêm đương nhiên vẫn dùng để tu luyện đấu khí trong sơn động cùng Mộc Ánh Tuyết, nhưng ngay khi trời vừa sáng, Tiêu Thiên sẽ ngay lập tức tìm một chỗ cao ráo và thông thoáng để tranh thủ đón cái gọi là “Tử Khí Đông Lai*” vô cùng có lợi cho người tu luyện.

Sau khi hoàn thành năm đến mười tiểu chu thiên tùy hứng vào sáng sớm, hoạt động tiếp theo của Tiêu Thiên sẽ là thể dục buổi sáng. Và rất không bất ngờ, ba mươi sáu chiêu Đả Cẩu Bổng Pháp lúc này vậy mà không phải dùng để đối địch, ngược lại trở thành bài tập căng gân giãn cốt, bảo vệ sức khỏe.


Đâu vào đó xong xuôi, tắm một cái rồi về ăn sáng. Tuyệt vời!

Ngày hôm nay cũng thế, Tiêu Thiên vẫn ra ngoài tu luyện như mọi khi, chỉ khác biệt là khi trở về hắn lại mang theo một con thỏ rừng, và trên mặt đeo theo mặt nạ mà thôi.

“Tiểu Mộc, giao cho ngươi.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa đưa con thỏ đã được hắn buộc túm bốn chân lại cho Mộc Ánh Tuyết: “Nướng một nửa, phần còn lại chia ra hun khói và xào lăn ăn cho lạ miệng nhé.”

Cũng như khi có mặt những người ngoài khác, Tiêu Thiên không quên gọi Mộc Ánh Tuyết bằng tiểu Mộc, thay vì Tuyết nhi, để đảm bảo danh tính được giữ kín.

“Vâng, chủ nhân.”

Mộc Ánh Tuyết nhận lấy con thỏ từ tay Tiêu Thiên rồi nhanh nhảu đi làm nhiệm vụ được giao, để lại sơn động chỉ còn chủ nhân nàng và Vân Vận bốn mắt nhìn nhau.

“Nhìn khí sắc Vân tông chủ không tệ…” - Sau giây lát im lặng nhìn nhau, Tiêu Thiên là người lên tiếng trước: “...hẳn là thương thế đã có biến chuyển tốt a?”

“Đều là nhờ đan dược và tay nghề của Mộc cô nương mà thôi.”

Đã không còn điên cuồng như ba ngày trước, nhưng sự xa cách trong lời nói, cũng như lạnh lùng trong ánh mắt lại chưa từng biến mất, có chăng chỉ là bớt đi sự ghét bỏ, nhiều hơn sự nghi hoặc mà thôi.

Đối với phản ứng này của Vân Vận, Tiêu Thiên chỉ biết âm thầm thở dài. Hôm đó tốn mất nửa ngày suy nghĩ, rốt cuộc hắn cũng đã ngẫm ra được vì sao cô nàng Đấu Hoàng này lại căm thù mình đến thế chỉ sau vài câu nói không đầu, không đuôi.

×

— QUẢNG CÁO —

Nguyên nhân đều là bởi vì hai chữ “trinh tiết” a!

Vấn đề là hiểu ra được rồi thì sao chứ. Nhân sinh quan giữa hai bên quá khác biệt quá lớn, càng cố giải thích sẽ chỉ càng khiến hiểu lầm lớn hơn mà thôi. Vì thế, Tiêu Thiên quyết định đổi một cách tiếp cận.

Ban đầu, ý đồ của Tiêu Thiên là muốn dùng lại phương pháp tiếp cận cũ đã từng phát huy hiệu quả rất khả quan trên người Tiểu Y Tiên, chính là “ân - uy tịnh thi*”. Bắt đầu bằng việc đe dọa Vân Vận trước để tỏ rõ cái uy nghiêm, thần bí mà sâu xa khó đoán của mình, sau đó mới trị liệu thương thế và giúp nàng lấy Tử Linh Tinh, qua đó đạt được mục đích chiếm lấy cả lòng tin, lẫn ân tình của vị Đấu Hoàng xinh đẹp này.

Đáng tiếc, một tiếng “nội giáp” oan nghiệt ngay từ bắt đầu đã khiến toàn bộ phần sau của kế hoạch triệt để đổ vỡ, buộc Tiêu Thiên không thể không linh động sang một hướng tiếp cận khác mang tên… “đồng bệnh tương liên*”.


Đáng nói là, người sẽ đóng vai đồng bệnh tương liên với Vân Vận không phải bản thân Tiêu Thiên, mà là… Mộc Ánh Tuyết.

Cụ thể hơn, để từng bước gỡ bỏ hình ảnh “xấu xa” trong lòng Vân Vận, Tiêu Thiên sẽ… mặc kệ nàng. Mỗi ngày ngoại trừ tập trung tu luyện ra, hắn sẽ chỉ chú ý “chăm sóc” Mộc Ánh Tuyết mà thôi.

Hành động này của Tiêu Thiên chủ yếu là để cài cắm vào đầu Vân Vận một suy nghĩ, rằng hắn một không dâm tà, hai không vô sỉ, ba nữa là không phải loại người háo sắc có mới nới cũ.

Bước này cần thời gian, chỉ trong một sớm một chiều là không xong được, tạm thời chưa có quá nhiều thứ để nói.

Mấu chốt ở đây là phải làm sao đó mớm cung cho Mộc Ánh Tuyết đánh động được sự đồng cảm từ Vân Vận. Và thế là một quá khứ… gần giống như hoàn cảnh hiện tại của nàng, nhưng nhân vật chính là Mộc Ánh Tuyết, được Tiêu Thiên vẽ ra, sau đó dạy lại cho Nữ Thần nhà hắn kèm lời dặn dò cố gắng kể cho Vân Vận nghe trong quá trình trị thương một cách “lơ đễnh” nhất có thể.

Hiểu nữ nhân nhất không ai bằng chính nữ nhân. EQ Mộc Ánh Tuyết có thể thấp nhưng IQ nàng thì không; câu chữ và ngôn ngữ có thể không linh hoạt, không nhiều tầng ngữ nghĩa, nhưng càng như vậy, sự chân thành và dễ thông cảm mới càng được phát huy.

Cứ như thế, sau ba ngày tiếp cận, rốt cuộc Vân Vận cũng đã bỏ ý định liều mạng với Tiêu Thiên xuống để nói chuyện như người với người. Không loại trừ khả năng biến chuyển này có thể chỉ là tạm thời, nhưng thà có chuyển biến còn hơn là thấy mặt nhau liền đòi chém, đòi giết a.

“Tiểu Mộc… đúng là rất giỏi.” - Cố ý dùng một ánh mắt ôn nhu và thái độ nhẹ nhàng hơn khi nói về Mộc Ánh Tuyết, Tiêu Thiên lần nữa thể hiện được năng lực Ảnh Đế của mình dù trên mặt vẫn đang đeo mặt nạ. Chỉ là rất nhanh hắn liền đổi giọng: “Mà, ngươi vẫn định quay lại tìm Tử Tinh Dực Sư Vương gây sự à?”

“Ta cần Tử Linh Tinh.” - Vân Vận lạnh nhạt đáp.

Nói đi cũng phải nói lại. Mặc dù ấn tượng ban đầu về Tiêu Thiên là vô cùng ác liệt, nhưng mấy ngày qua hắn cũng không có tiếp tục quấy rầy nàng khôi phục, thậm chí còn chu đáo đến mức mỗi ngày đều chuẩn bị đồ ăn, thức uống và y phục mới cho nàng thay thực sự đã để Vân Vận phần nào đó bớt ghét bỏ nam nhân này đi chút ít.

Tuy nhiên, chỉ là chút ít mà thôi!

“Ngươi có phương pháp đối phó phong ấn thuật của nó rồi à?” - Tiêu Thiên lại hỏi.

“Phong ấn thuật đúng là lợi hại, nhưng mất đi tính bất ngờ thì nó cũng chẳng hơn gì một đấu kỹ bình thường cả. Mà Phong Chi Cực - Vẫn Sát của ta…”

“Cũng đã mất đi tính bất ngờ!” - Tiêu Thiên xua tay cắt ngang lời Vân Vận: “Huống hồ, bây giờ Tử Tinh Dực Sư Vương đã biết ngươi có thủ đoạn giết chết nó, lần sau tái đấu, ngươi dám đảm bảo nó không kêu thêm trợ thủ sao?

×

— QUẢNG CÁO —


Đừng quên, nơi này thế nhưng mà là Ma Thú Sơn Mạch, là nhà của Tử Tinh Dực Sư Vương, là địa bàn của ma thú đấy. Ngươi có sức đánh ngang tay ma thú cấp sáu, nhưng nếu thêm vào một con, hai con, thậm chí ba, bốn, năm con ma thú cấp năm nữa, ngươi nói kết quả sẽ như thế nào?”

Thân là Tông chủ của Gia Mã Đệ Nhất Tông, bị người ta ngắt lời khi đang nói khiến Vân Vận nhịn không được khó chịu trong lòng. Tuy nhiên, lời của Tiêu Thiên sau đó lại khiến nàng cau mày thật sâu. Không phải nàng chưa từng nghĩ qua chuyện đối phương sẽ đông hơn một người, nhưng một phần là do tự tin vào đấu khí thuộc tính Phong của bản thân, một phần là Tử Linh Tinh thật sự rất quan trọng, nên nàng mới quyết định cược một ván.

Chuyện gì xảy ra sau đó thì mọi người đều đã rõ, kết quả tạm thời có thể gọi là… không lời - không lỗ. Nhưng vấn đề ở đây là, việc nàng lộ ra lá bài tẩy “Phong Chi Cực - Vẫn Sát” có thể dễ dàng cắt đứt sừng Tử Tinh Dực Sư Vương, tức là thừa sức giết chết nó nếu đánh trúng yếu hại, cùng với năng lực thoát đi khỏi chiến trường dù đã lãnh trọn phong ấn thuật và một tát cực mạnh sau đó, chắc chắn sẽ khiến con sư tử lớn kia bớt đi phần kiêu ngạo, tăng thêm sự cẩn thận và phòng bị a.

Quan trọng hơn, nếu tình huống tệ nhất thực sự không may xảy ra, chính là Tử Tinh Dực Sư Vương chịu bỏ xuống mặt mũi “vương giả” của ma thú cấp sáu để kêu gọi trợ giúp từ một đám ma thú “tướng tá”cấp năm, như Tiêu Thiên vừa nói, trong bối cảnh bản thân nàng vẫn chỉ hai tay, hai chân cùng một thanh kiếm đơn độc, vậy thì còn đánh thế nào nữa?

Đứng trước hàng loạt nan đề như vậy, thì phương án khả dĩ duy nhất Vân Vận có thể nghĩ tới lúc này…

“Ngươi… giúp ta được không?”

...không gì khác ngoài cầu viện binh, mà cụ thể ở đây, là Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết.

“Giúp ngươi… à?”

Tiêu Thiên không có ngay lập tức đáp lời, thay vào đó, hắn im lặng nhìn kỹ Vân Vận thật lâu, giống như đang cân nhắc xem việc này có nên hay không, có đáng hay không vậy.

Thời gian cứ thế chậm rãi trôi qua trong tĩnh lặng. Và sau một hồi bốn mắt nhìn nhau đầy ý tứ, thì đáp án cuối cùng Tiêu Thiên đưa ra là…

“Chờ ngươi giải được phong ấn trong người đi rồi tính tiếp.”

...gói gọi trong chỉ một chữ Chờ!




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi