TẠI ĐẤU PHÁ TRIỆU HOÁN NỮ THẦN



“Nhân loại, ngươi vậy mà còn dám xuất hiện!? Hôm nay ta nhất định phải lấy mạng người báo mối thù hôm trước!”

“Đi thôi, Tuyết nhi”

“Vâng, chủ nhân.”



Trước đồ sát thủ vệ, sau lại dẫn dụ “boss” Tử Tinh Dực Sư Vương rời đi, có thể nói Vân Vận đã chuyền một “đường chuyền như dọn cỗ” cho Tiêu Thiên, việc còn lại của hắn bây giờ chỉ đơn giản là ghi bàn vào cái cầu môn Tử Tinh Động đã vườn không nhà trống nữa mà thôi.

Thực ra nói hoàn toàn trống không thì cũng hơi quá, dù sao trước cửa hang vẫn còn đó hai con ma thú cấp ba may mắn tránh được cuộc đại đồ sát vừa rồi của Vân Vận. Chỉ có điều, có cũng như không thôi, bởi vì cả hai lúc này đều đang nằm rạp trên mặt đất run lẩy bẩy trước dư chấn từ trận đại chiến trên bầu trời, tình cảnh không khác gì học sinh tiểu học gặp hiệu trưởng lần đầu vậy.

Cứ như thế, bằng vào khả năng che giấu mùi vị của hai bộ áo choàng đen, cùng với tốc độ được chúc phúc tận… ba thành sau khi sử dụng Thừa Phong Truy Nguyệt Tán, lần lượt Tiêu Thiên, rồi Mộc Ánh Tuyết, đều dễ dàng tránh qua được sự phòng vệ lỏng lẻo của hai con ma thú cấp ba ngoài cửa hang để vô thanh, vô tức lọt vào bên trong Tử Tinh Động.

Đúng vậy, là thay phiên nhau lần lượt tiến vào, chứ không đi cùng nhau.

Tuy rằng tình huống trông có vẻ vô cùng thuận lợi, nhưng nên nhớ hành động lần này là ăn trộm, đồng nghĩa với “bí mật” chính là điều kiện cần phải được đảm bảo ở mức cao nhất có thể. Lại nói, nếu chỉ vì khinh thường mà để sai lầm xảy ra, dẫn tới hai con ma thú cấp ba kia ngoác mồm gào lên một tiếng đánh động cho Tử Tinh Dực Sư Vương quay về, vậy chẳng phải là xôi hỏng bỏng không rồi hả.


Cẩn tắc vô áy náy a!



Bên trong Tử Tinh Động.

Khác với tưởng tượng của nhiều người về một nơi tối tăm, ẩm thấp và đầy mùi rêu mốc khi nhắc tới hai chữ “hang động”, Tử Tinh Động lại tỏ ra vô cùng sáng sủa và khô ráo, thậm chí nói tới độ sạch sẽ thì nơi này còn hơn phòng trọ của khối hot girl ấy chứ.

Nguyên nhân của sự khác biệt này đến từ…

“Tử Tinh Thạch a, giá trị còn cao hơn cả kim cương. Con sư tử thành tinh kia thật đúng là biết sống hưởng thụ.”

...linh trí không hề thấp của bản thân Tử Tinh Dực Sư Vương, và đương nhiên không thể không kể đến Tử Tinh Thạch, một loại khoáng thạch tự nhiên có khả năng phát ra ánh sáng màu tím đầy ma mị đầy trên vách sơn động.

Mà, mặc dù giá trị của Tử Tinh Thạch không hề thấp, nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa quên mục đích hắn và Mộc Ánh Tuyết đến đây hôm nay không phải để đào khoáng đâu. Chuyện thu hoạch những viên “kim cương tím” này… vẫn là để dịp khác đi.

Một đường đi sâu vào động phủ, bởi vì biết rõ xung quanh không có gì nguy hiểm, cộng thêm đường xá lại sáng sủa và rộng rãi nên Tiêu Thiên chẳng ngần ngại gì mà không ra hiệu cho Mộc Ánh Tuyết theo sát mình, sau đó rồi mở hết tốc lực phi nước đại, cho tới hai người khi đụng phải một cái ngã ba.

“Cái ngã ba này… nếu như không có gì sai lầm thì bên trái nên là nơi cất giữ Tử Tinh Nguyên đi.” - Khẽ vuốt cằm lẩm bẩm, Tiêu Thiên đánh ánh mắt từ lối đi bên trái qua lối đi bên phải, vẻ mặt đăm chiêu: “Tức là con Tử Tinh Dực Sư con đang ở bên phải rồi.”

×

— QUẢNG CÁO —

Thực lòng mà nói, khi lên kế hoạch cho toàn bộ sự kiện lần này, phần mục đích của Tiêu Thiên chỉ có vẻn vẹn hai gạch đầu dòng. Một là Vân Vận, còn lại chính là Tử Tinh Nguyên.

Vân Vận là người, vẫn là mỹ nhân, càng là cường giả Đấu Hoàng, thậm chí còn là Tông chủ Vân Lam Tông sẽ diệt Tiêu Gia trong tương lai, muốn “được” nàng, dù là theo nghĩa đen hay nghĩa bóng, đều cần tính toán chi li và bỏ ra lượng thời gian, công, sức, cũng như tiền của rất lớn, nên Tiêu Thiên không vội với mục đích này.

Nhưng Tử Tinh Nguyên lại là một câu chuyện khác.

Mà, để cho rõ ràng thì chỗ này cần giải thích một chút.

Về cơ bản, cái tên Tử Tinh Nguyên là phiên bản giản lược của Cộng Sinh Tử Tinh Nguyên, một loại vật chất có khả năng cực nhỏ được sinh ra cùng lúc với Tử Tinh Dực Sư con.


Do vấn đề tập tính và đạo đức, loài người rất hiếm khi xảy ra hiện tượng con non “ăn” thứ gì đó được sinh ra cùng lúc với chúng. Nhưng đối với ma thú nói riêng, và thú tộc nói chung, việc này ngược lại không phải là hiếm gặp. Đơn cử như việc chim non lập tức sẽ ăn vỏ trứng sau khi nở, một vài loài thú sẽ ăn nhau thai của chính mình, hay thậm chí vài loài cá sẽ ăn cả đồng loại yếu hơn của nó khi còn nhỏ.

Trường hợp của Tử Tinh Dực Sư con và Tử Tinh Nguyên cũng tương tự như vậy.

Tuy nhiên, về tính chất thì có thể giống nhau, nhưng khác biệt trong đó lại cực kỳ đáng kể.

Cụ thể là, bởi vì được thai nghén bên trong thân thể sư vương thời gian dài, được đấu khí mạnh mẽ và ngọn lửa tím đặc thù của tộc Tử Tinh Dực Sư không ngừng mài dũa cũng như cải tạo, nên năng lượng hàm chứa trong Tử Tinh Nguyên không chỉ nồng đậm, mà còn tinh thuần và thích hợp với con non đến cực điểm.

Nếu các loài thú như trong các ví dụ kể trên chỉ xem việc ăn vỏ trứng, nhau thai, hay đồng loại v.v. là một cách bổ sung chất dinh dưỡng tiền kỳ, thì tộc Tử Tinh Dực Sư lại dùng Tử Tinh Nguyên để thuế biến một con Tử Tinh Dực Sư cấp bốn Đấu Linh trở thành Tử Tinh Dực Sư Vương cấp năm Đấu Vương.

Không sai! Là trực tiếp đột phá một đại cảnh sau ngay sau khi cắn nuốt đấy!

Đó cũng là lý do vì sao mà dù đẳng cấp vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng Tiêu Thiên sống chết cũng phải lao đầu vào sự kiện lần này. Hắn cần thu thập Tử Tinh Nguyên, hay chính xác hơn là chỗ năng lượng tinh thuần và nồng đậm trong Tử Tinh Nguyên, để làm nguyên liệu cho Hệ Thống tự sửa chữa.

Tự dùng Tử Tinh Nguyên tu luyện cũng không phải là không thể, chỉ là… tại sao phải làm thế khi mà Hệ Thống có thể làm tốt hơn hắn tự làm rất nhiều chứ, đúng không?

Hệ Thống tốt hơn đồng nghĩa với tốc độ và hiệu quả cải thiện thiên phú sẽ cao hơn, kéo theo khoảng cách đẳng cấp với các Nữ Thần sẽ được mở rộng hơn, kết quả là tốc độ tu luyện của các nàng trả cho hắn sẽ nhanh hơn, và quan trọng hơn hết, là dùng Tử Tinh Nguyên tu luyện… đau lắm, Tiêu Thiên không quen chịu khổ đâu.

Nên là…

“Làm như kế hoạch đi, Tuyết nhi.”

“Vâng, chủ nhân.”

...xuất phát từ tầm quan trọng của Tử Tinh Nguyên ở nhánh ngã ba bên trái, Tiêu Thiên quyết định sẽ tự mình đi lấy nó, còn Mộc Ánh Tuyết tách qua nhánh bên phải để lấy Tử Linh Tinh để hoàn thành thỏa thuận với Vân Vận.

×

— QUẢNG CÁO —



Theo các ngã rẽ lần lượt bị bỏ lại phía sau, cùng với nhiệt độ mỗi lúc một tăng lên rõ rệt theo thời gian, cuối cùng Tiêu Thiên cũng tìm đến…

“Kích thước cỡ quả bóng rổ, màu tím đậm mà không thẫm, nằm trên Tử Tinh Thạch Đài, lại tỏa ra nhiệt độ cao tới dọa người… chính là nó rồi!”


...dưới một chiếc bàn đá bằng Tử Tinh Thạch khổng lồ, chính là Tử Tinh Thạch Đài, nơi Tử Tinh Nguyên đang được đặt phía trên.

Ánh mắt sáng quắc, vẻ mặt vui mừng và nụ cười tươi tắn trên môi khi một trong hai mục tiêu lớn của sự kiện lần này chỉ còn cách bản thân vài bước chân, nhưng kỳ lạ là Tiêu Thiên vậy mà không vội tiến lại gần, thay vào đó, hắn lại lùi ngược ra một đoạn xa rồi… cứ thế lẳng lặng chờ đợi.

Nguyên nhân là bởi vì theo nguyên tác, do được sinh ra cùng nhau, nên Tử Tinh Dực Sư con có khả năng cảm nhận được trạng thái của Tử Linh Tinh. Tức là nếu Tiêu Thiên ở nhánh bên này động thủ quá sớm, Tử Tinh Dực Sư con ở nhánh bên kia chắc chắn sẽ biết, đến lúc đó thì vấn đề sẽ lớn lắm.

Phải biết, mặc dù gọi là Tử Tinh Dực Sư con, nhưng nó vẫn là ma thú cấp ba hàng thật giá thật đấy, thực lực tương đương Đại Đấu Sư của nhân loại chứ chẳng đùa. Chọc nó khùng lên trong cái sơn động chỉ có một lối ra này, trong bối cảnh Tử Tinh Dực Sư Vương cha nó còn đang ở ngay ngoài cửa hang, đến lúc đó Tiêu Thiên có mọc cánh cũng khó thoát… theo đúng nghĩa đen a.

Vì lẽ đó, Tiêu Thiên nhất định phải chờ!

Chờ cho đến khi Mộc Ánh Tuyết ở bên kia vào vị trí, hạ thuốc mê, trộm thành công Tử Linh Tinh mang tới bên này, rồi sau đó muốn làm gì thì làm sau.

Tại sao lại chỉ là hạ thuốc mê, chứ không phải là thuốc độc!? - Một phần lý do là bởi nguyên tắc “ngày trước không thù, hôm nay chẳng oán”, vì lợi ích của bản thân mà vô duyên vô cớ độc chết Tử Tinh Dực Sư con, Tiêu Thiên không làm được. Quan trọng hơn là hắn không chắc giữa hai cha - con Tử Tinh Dực Sư có tồn tại mối liên hệ vô hình nào đó hay không, lỡ mà có thì chẳng phải là tự lấy đá đập chân mình sao. Nên là… hạ thuốc mê được rồi, hạn chế sát sinh tích đức cho con cháu đi.

“Này Hệ Thống, ngươi chắc là chỉ cần ta chạm vào Tử Tinh Nguyên một giây liền xong việc chứ?” - Tranh thủ không có người ngoài, Tiêu Thiên tháo mặt nạ ra để lau mồ hôi đã ướt đẫm trán do nhiệt độ tỏa ra từ Tử Tinh Nguyên: “Không phải ta nghi ngờ ngươi, nhưng mà đứng tận đây còn bị nó hun cho rát da mặt, chạm tay vào không thành thịt nướng mới là chuyện khó tin ấy!”

Còn nhớ lần trước hấp thu tàn hồn Dược Trần và Cốt Linh Lãnh Hỏa mất tới gần một tiếng đồng hồ, cũng may lúc đó hoàn cảnh không ác liệt, lại có rượu để nhâm nhi giải sầu, nên Tiêu Thiên không quan tâm lắm.

Nhưng lần này khác a!

Khối Tử Tinh Nguyên kia nhìn thì có vẻ đẹp mắt, nhưng nhiệt độ nó tỏa ra là không phải chuyện có thể đùa được đâu. Dù sao nó cũng có cùng căn nguyên với ngọn lửa tím đặc thù của tộc Tử Tinh Dực Sư mà.

“Tích… chắc chắn 100%.”

“Ừm, vậy ta yên tâm.” - Nghe được đáp án ngắn gọn, nhưng súc tích từ Hệ Thống, Tiêu Thiên mới khẽ thở ra một hơi rồi đeo mặt nạ lên lại: “Tiếp theo… mới là trận chiến thực sự đây!”




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi