TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Làm một vị nội gián nằm vùng ưu tú của quốc gia, Ngô Minh biểu thị áp lực rất lớn.

Đừng nói lúc bình thường chỉ lo lỡ miệng, còn muốn lo lắng cho mình liệu sẽ có đụng phải tình huống bất đắc dĩ muốn đả thương người quen biết. Chỉ có điều hiện tại đang phiền não không phải những vấn đề nằm vùng thông thường này, mà là…

Kẻ thù của chính mình muốn báo thù, cư nhiên lại tìm đến mình xin hỗ trợ.

Sự thù hận của Hạc lão đối với Ngô Minh được kêu là một cái thắm thiết, thậm chí không tiếc ăn không nói suông bắt đầu bôi nhọ gièm pha: “Chu cô nương a, nước Tề Tiêu Nhược Dao vậy thì là một cái đáng ghét. Có người nói nàng không chỉ một lần nói Chu Chỉ Nhược đại Vũ quốc chúng ta là cái hồ ly tinh, cái vóc người kia dài đến tựa là muốn câu dẫn nam nhân. Nhưng lại còn muốn giả vờ thanh cao gia nhập Nguyên Liệu điện, khiến người ta nhìn ra ăn không được*, chính là vì nhường tất cả nam nhân đều vây quanh nàng xoay chuyển.” (*nuốt không trôi)

Hắn không cần lão mặt mũi bắt đầu đặt điều nói xấu Tiêu Nhược Dao, hảo tranh thủ khiến Chu Chỉ Nhược cùng với Tiêu Nhược Dao không đội trời chung.

Nhường tất cả nam nhân đều vô điều kiện yêu thích, được kêu là Mary Sue. Ngô Minh trong lòng nói bổ sung. Cũng không phải nữ chủ văn, ta cái long ngạo kiều này vẫn không có đãi ngộ như vậy đây.

Nhưng là Hạc lão nói giọng điệu như thế thực sự quá làm Ngô Minh chán ghét.

Nàng cố ý không có che giấu vẻ mặt hơi hơi khó chịu, khiến cho Hạc lão nhìn trong lòng càng thêm hài lòng.

Hắn còn tưởng rằng Ngô Minh là nghe xong bản thân đặt điều nói xấu như vậy, bắt đầu đối với Tiêu Nhược Dao căm ghét.

Có thể Long lão ở bên cạnh đều hận không thể đem mặt che lên.

Hạc lão ngươi quá mất mặt rồi! Ngươi cho Chu Chỉ Nhược là kẻ ngu si a? Lại còn nói loại lời dối trá sơ hở trăm chỗ này?

Long lão dù sao cũng là trưởng lão có thể tạm thời đại diện Tam Thánh Tông quản lĩnh chức trách, thông minh có thể không thấp, cũng không phải là Hạc lão huyền võ cao thủ có đầu óc đơn giản như vậy.

“Hạc lão. Ngươi nói ít chút đi…” Long lão vô lực ngăn cản.

Có thể Hạc lão căn bản không nghe: “Nghe nói Tiêu Nhược Dao còn muốn lớn tiếng đi ra, nói vạn nhất đụng với Chu cô nương ngươi. Tất nhiên muốn đánh cho tay chân đứt gẫy, sau đó nhường ngươi kết hôn với một nhà mà người người đều căm ghét.”

“Cái một nhà nào?” Ngô Minh phát phì cười.

“Ngươi ghét nhất một cái nhà nào?”

“Ách…” Ngô Minh lúng túng. Hạc lão sẽ không trở thành bộ dáng này chứ? Ngươi lặp lại lời của người khác, làm sao còn muốn theo ngôn ngữ của ta mà nói?

Hạc lão nháy mắt gây xích mích ly gián: “Chu cô nương ghét nhất Tam Thánh Tông Độc Cô Lạc có đúng hay không? Ha ha ha, Tiêu Nhược Dao đã sớm nghe nói, nàng còn nói liền muốn nhường hai người các ngươi bái đường thành thân.”

“…” Ngô Minh không nói gì.

Tuy rằng biết rõ Hạc lão đang ở nói bậy, có thể nàng vẫn là hỏa khí bốc ra ngoài.

Nàng xem như là rõ ràng cái gì gọi là lời đồn dừng ở trí giả* thuần túy tựa là vô nghĩa. Lời đồn vốn là sẽ cho người tức giận đến đều không biết làm thế nào, căn bản không tính là bởi vì trí tuệ mà đình chỉ. (*ý là lời đồn đến tai trí giả sẽ tự động tiêu tan nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy, có thể do cái đầu nó mà nó vẫn tiếp tục được lan truyền đi)

Vừa nghĩ muốn bị người cưỡng chế cùng kẻ xấu xí A Lạc phát sinh chuyện gì, Ngô Minh liền cả người nổi lên da gà.

Nếu như tên kia dây dưa nữa. Thật sự muốn cân nhắc làm sao nHạt lão vĩnh dật* giải quyết đi. Phương pháp như vậy rất nhiều, Ngô Minh coi như là dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đều có thể tìm ra một trăm loại biện pháp giết chết một người. (*một lần vất vả suốt đời nhàn nhã – ý ở đây là giải quyết dứt điểm một lần cho xong)

Chỉ có điều Độc Cô Lạc dù sao cũng là thế hệ trẻ tuổi cao thủ kiệt xuất, hơn nữa thân phận khá cao, hậu trường tương đối cứng, dùng một thế giới khác lại nói đó chính là cha lợi hại, mẹ lợi hại, không bằng làm một phú nhị đại cái loại này. Hơn nữa hắn còn là con ông cháu cha kiêm con nhà giàu, vạn nhất đã xảy ra chuyện gì sao, đừng nói là Hạt lão. Chính là Tam Thánh Tông hoặc là triều đình nước Vũ đều muốn chấn động.

Vì lẽ đó vẫn là theo tính toán lâu dài đi, nếu như hắn thức thời cũng còn tốt, nếu hắn còn muốn dây dưa không rõ thậm chí là có mơ ước, tìm cái thời điểm ở trên chiến trường nhân cơ hội nào đó đem Độc Cô Lạc giết chết. Ngô Minh ở trong giang hồ gột rửa lâu dần cũng biến thành tàn nhẫn không ít.

Độc Cô Lạc không biết chuyện này, bằng không tuyệt đối là cũng bị oan đến thổ huyết.

Hạc lão vốn là là muốn gây xích mích quan hệ giữa Chu Chỉ Nhược cùng Tiêu Nhược Dao, ai có thể nghĩ tới dĩ nhiên đem phong mang bay tới trên đầu Độc Cô Lạc. Đây thực sự là nằm đều bị chém.

Hạc lão nói liên miên cằn nhằn nói không ít lời nói xấu Tiêu Nhược Dao. Bất quá trên việc giáo dục công pháp nhưng không có nửa điểm làm lỡ.

Hạc hàng thuật không giống Báo lão bôn báo bộ pháp như vậy mãnh liệt theo đuổi tốc độ, mà là chú ý phi hành nhẹ nhàng phiêu nhiên một loại phương pháp đình trệ trên không.

Thật giống như tiên hạc mở ra hai cánh rộng lớn, trên không trung có thể dựa vào khí lưu bay lượn thật lâu. Người tu luyện Hạc hàng thuật mặc dù là cảnh giới huyền khí không tới trình độ nguyệt giai có thể đình trệ trên không, nhưng cũng có thể ở trình độ nào đó như không nhìn thấy cánh mà hiện ra một loại trạng thái bay lượn.

Đơn giản tới nói, tựa là một loại huyền khí cùng khí lưu khống chế thuật xảo diệu. Ngô Minh nghe được quy tắc chung sau liền trong lòng hiểu rõ. Ở Hạc lão giáo dục một chút kỹ xảo xong, không cần tu luyện chiêu số cụ thể. Cơ bản cũng đã nắm giữ Hạc hàng thuật.

Nhưng là nàng hay là muốn chịu nhẫn nại học đủ, để tránh khỏi lôi kéo người ta hoài nghi, hơn nữa còn thích hợp đưa ra một chút nghi vấn cùng kiến nghị cải tiến.

Tốc độ Ngô Minh học tập Hạc hàng thuật cũng khiến Hạc lão kinh ngạc: “Chu cô nương học được thật nhanh. Chỉ một lát thời giờ chí ít đã nắm giữ tám phần mười, bằng không sẽ không đưa ra kiến nghị cùng cái nhìn như vậy. Không nghĩ tới lại có người có hồi tưởng thuật có thể cùng Tiêu Nhược Dao so với.”

“Cùng nàng so với như thế nào?” Ngô Minh hỏi: “Làm sao nghe tới, nàng so với ta đều học được nhanh?”

“Nàng không chỉ là học được nhanh, hơn nữa là không cần dạy cũng học được!” Hạc lão cười khổ.

“Đừng đùa giỡn. Nào có người lợi hại như vậy?” Ngô Minh chuyển hướng Long lão.

Long lão cười khổ nói: “Xác thực có lợi hại như vậy. Trong đồn đãi, Tiêu Nhược Dao đã gặp qua là không quên được xác thực không giả. Hơn nữa người khác ở trước mặt nàng triển khai chiêu thức võ học, mặc dù là không có giáo dục qua, nàng cũng đều có năng lực học được.”

“Như vậy những lời đồn đại kia đều là sự thật?” Ngô Minh kinh hô: “Đây chẳng phải là nói đối với Tiêu Nhược Dao liền không đánh được? Ra chiêu số gì đều bị nàng học được, quả thực chẳng khác nào là tẩm bổ kẻ địch đi!”

Hạc lão nói: “Vậy cũng chưa chắc, đều có thể đông một quyền tây một cước sử dụng động tác võ thuật khác nhau, như vậy nàng muốn học cũng không phải một loại công pháp.”

Long lão một bên lắc đầu: “Ngươi thế mà cũng lại đi nói như vậy được. Lúc thật sự đánh lên đến, ai còn có thể cố dùng nhiều loại công pháp gì? Đều là một cách tự nhiên mà khiển ra bản thân quen thuộc nhất, uy lực to lớn nhất một cái bộ kia. Mạnh mẽ vội vàng biến chiêu lẫn lộn chiêu thức vào nhau, kết quả tất nhiên là tự loạn trận cước lộ ra kẽ hở.”

Hạc lão hít sâu một hơi: “Xác thực như vậy. Nếu thế cũng chỉ có thể dùng chiêu số Tiêu Nhược Dao chưa từng thấy, để một lần chế địch.”

Ngô Minh nói: “Ta nghe ý tứ hai vị tiền bối, là nhường ta học được các loại chiêu số rồi đi đối phó Tiêu Nhược Dao?”

Long lão cùng Hạc lão cùng nhau gật đầu.

“Vậy thì đơn giản a. Ta cảm giác mình khả năng không cách nào làm được đã gặp qua là không quên được, nhưng có năng lực nhìn ra một chút thiếu hụt trong các loại chiêu số cũng như tăng thêm cải tiến.” Ngô Minh nói: “Hay hoặc là ta học càng nhiều chiêu số. Đến thời điểm cùng nàng đánh tới đến, chiêu số hỗn tạp lên cũng là càng dễ khắc địch chế thắng hơn.”

Long lão nói: “Ta cũng có ý đó. Vì lẽ đó liền gọi Hạc lão đồng thời đến. Đón lấy. Ta còn có thể đánh bạc một tấm lão mặt mũi, thỉnh cầu các vị trưởng lão đều đến chỉ điểm ngươi vài đường.”

Ngô Minh như mở cờ trong bụng: “Đa tạ Long lão bồi dưỡng.”

Long lão thở dài một hơi: “Trong đám người trẻ tuổi, cũng chỉ có ngươi một cái hi vọng như thế.”

Trước nước Tề từ Vũ đô cứu đi Du Du quận chúa, Độc Cô Lạc theo sát đuổi theo. Tuy rằng song phương không có trực tiếp va chạm động thủ, nhưng Tiêu Nhược Dao che chở rất nhiều cao thủ nước Tề cùng nước Tấn bình yên thối lui, còn muốn bắt con tin dọa dẫm lấy bạc, đã có thể nói Độc Cô Lạc hoàn toàn nằm ở hạ phong.

Mặc dù Hạt lão cầm đầu thế lực nhân thánh kiên quyết phủ nhận Độc Cô Lạc không bắt kịp Tiêu Nhược Dao, nhưng cái này ở bên trong nhận thức chung Tam Thánh Tông nước Vũ đã cơ bản đạt thành nhất trí.

Hạc lão đột nhiên nói: “Đúng rồi. Bên trong thế hệ trẻ tuổi nước Tấn, có cái tìm hiểu đao ý Hỗ Vân Thương, gần nhất nhưng là có tin tức gì không?”

Ngô Minh cố ý chen lời nói: “Tựa là trước đây không lâu ở Vũ đô cùng Độc Cô Lạc đao đối kiếm rất nhiều hiệp người trẻ tuổi kia?”

“Tựa là hắn. Nghiêm chỉnh mà nói, hắn chỉ là hộ vệ trẻ tuổi của Tấn Vương Tông Trí Liên. Hắn là người nước Tề, hãy còn là đại nhi tử Hỗ gia một trong các đệ tử ngoại môn Trượng Kiếm Tông.” Long lão nói: “Trong tông đã phái hai vị nguyệt giai thánh giả đi thăm dò hắn, thuận tiện khả năng liền tìm kiếm cơ hội trảm sát.”

“Có nghiêm trọng như vậy a?” Ngô Minh một mặt hiếu kỳ: “Muốn bóp chết ở trong nôi, tựa là nói hắn tương lai trưởng thành vô hạn?”

“Đương nhiên. Năng lực lĩnh ngộ đao ý đều là số phận cùng ngộ tính của thiên tài tuyệt thế.” Long lão một mặt nghiêm túc: “Không thể để cho nước Tề liên tục xuất hiện đỉnh cấp cao thủ. Nếu Tiêu Nhược Dao không dễ nắm giữ hành tung, nhưng Hỗ Vân Thương bảo vệ ở bên người Tấn Vương, nhưng thật ra vừa vặn rất dễ dàng tróc nã.”

Hạc lão cười nói: “Hắn làm thị vệ cho Tấn Vương, đó là làm liên lụy Tấn Vương mệt mỏi.”

Ngô Minh hiếu kỳ nói: “Giết bừa cao thủ trẻ tuổi, không phải sẽ khiến cho tông môn trong lúc đó tranh luận sao? A, đúng rồi. Có thể dùng việc ám sát Tấn Vương đến làm che giấu. Giết Tấn Vương là giả, giết Hỗ Vân Thương là mới là thật.”

“Thông minh!” Long lão khen ngợi, nhưng nhẹ thở dài một cái nói: “Đáng tiếc ta hôm nay vừa nhận được bẩm báo. Hai vị nguyệt giai thánh giả đồng loạt ra tay, cư nhiên lại thất bại.”

Ngô Minh âm thầm hài lòng vì Hỗ Vân Thương, nhưng ở bề ngoài lại kinh hô: “Hai vị nguyệt giai thánh giả có chứa tính chất đánh lén xuất thủ. Vậy mà lại thất bại? Như vậy chí ít kích thương hắn chứ?”

Hạc lão cũng là kinh ngạc nói: “Tiểu tử kia có lợi hại như vậy sao? Độc Cô Lạc vì quan sát đao ý của hắn mới có chút nương tay, nhưng chuyên vì ám sát mà đi lại còn có thể thất thủ?”

“Có người nói hắn xác thực bị thương. Nhưng cũng càng đánh càng mạnh, thậm chí ở thời khắc sống còn lại có tiến bộ.” Long lão cau mày nói: “Sợ nhất cao thủ trẻ tuổi như vậy. Đặc biệt loại hình lĩnh ngộ giả tỉnh ngộ đao ý, rất dễ dàng ở trong lúc nguy cấp tiến bộ. Một khi thất thủ, hậu hoạn khôn lường!”

Ngô Minh lấy tiến làm lùi nói: “Nhường ta đi giết hắn đi!”

Long lão cùng Hạc lão cùng cười nói: “Không có được hay không.”

Trên giang hồ có cái quy củ bất thành văn, tựa là nữ tử trẻ tuổi chưa kết hôn không thể đi ám sát người thanh niên trẻ.

Đây là tràn ngập đau đớn thê thảm huyết lệ lịch sử quy củ a, bởi vì quá nhiều cô gái trẻ bởi vậy thất thân ở trong tay đối tượng ám sát, kết quả ngược lại làm phản hãm hại tổ chức.

Ngô Minh không biết quy củ này, còn tưởng rằng là thân phận mình đặc thù, không dám dễ dàng bị phái đi ra. Đây là đã sớm dự liệu được.

Theo từ trong miệng Long lão cùng Hạc lão, Ngô Minh lại biết rồi không ít tin tức nước Tấn cùng nước Tề. Tuy rằng bất luận Vũ quốc Điệp Báo điện bên kia có nhiều thế nào, nhưng quý ở tin tức Tam Thánh Tông bên này có con đường riêng đặc biệt của mình, có thể biết không ít nội dung nằm ngoài điệp báo.

“Hạc lão Hạc hàng thuật ngươi đã học được chí ít tám phần mười, đón lấy phải dựa vào ngộ tính.” Long lão vuốt râu liếc mắt nhìn Hạc lão, cười nói: “Có thể lão phu nên cân nhắc trong ngày mai thỉnh cầu những lão đầu khác đến dạy ngươi công pháp mới.”

“Hanh.” Hạc lão đối với việc mình thật giống như không đáng giá vậy mà bị vứt bỏ, ở bên bất mãn mà hừ một tiếng.

“Thời gian có chút sít sao, sợ là gần nhất số lần hoàng thượng tìm ta sẽ rất nhiều.” Ngô Minh có chút lo lắng nói.

“Hoàng thượng tìm ngươi?” Long lão suy nghĩ một chút, minh bạch nàng xác thực là người tâm phúc của hoàng thượng, nhân tiện nói: “Hoàng thượng chuyện bên kia là chính vụ. Nhưng chớ để làm lỡ tu tập công pháp, ngươi cần tự mình chăm học không ngừng.”

Ngô Minh vội vàng tỏ thái độ: “Ý tứ của ta đó là, mỗi ngày thỉnh cầu một vị cao thủ, có lẽ một ngày thỉnh nhiều vị cao thủ, ta cảm giác mình đều có thể học được.”

“Nhiều vị?” Long lão cùng Hạc lão đều có chút sững sờ.

Ngô Minh khái nhiên nói: “Tiêu Nhược Dao làm được đến, ta tự nhiên cũng có thể làm được đến. Ta sẽ học tốt các loại võ học tinh hoa nước Vũ, đến thời điểm liền có năng lực bắt Tiêu Nhược Dao vì tất cả các vị tiền bối hả giận. Ừ, chí ít buộc nàng cùng Độc Cô Lạc kết hôn.”

Long lão cùng Hạc lão đều nở nụ cười.

Người nói nữ nhân ghen tị, đúng như dự đoán. Liền ngay cả trên việc tu tập võ kỹ, nàng đều muốn phân tranh cái ưu khuyết điểm.

Ngô Minh rời đi nơi ở Long lão, đi đến lão miếu ở ngoài thành Vũ đô bên kia thăm hỏi song tiểu long.

Lúc này không có cái việc vặt nào khác, bọn nhỏ đều vây quanh nàng. Ngô Minh không có cách nào cùng song tiểu long nói riêng, liền dứt khoát ở trong lão miếu mở lên lớp học.

Ở trước tấm bảng đen giản dị dùng phương pháp thô sơ chế thành, Ngô Minh lấy phấn vàng được làm từ bùn đất ken két viết ra hai chữ lớn.

“Ngày hôm nay dạy mọi người nhận biết hai chữ. Hai chữ này khả năng cả đời mọi người cũng không dùng tới, nhưng hi vọng mọi người ký ở trong lòng nhớ kỹ cả đời.” Ngô Minh giống như cổ giả* vậy bắt đầu giảng giải lên: “Theo ta đồng thời đọc… Bác ái!” (*chỉ thành phần trí thức nho gia xưa)

Song tiểu Long cùng Tống, Thạch hai cô bé con, đều phi thường chăm chú lắng nghe.

Còn lại đã sớm bởi vì nguyên nhân thư tịch thánh đấu sĩ, đối với Ngô Minh tương đương sùng bái hài tử cũng không có thất thần.

Bọn họ ở dưới việc cùng hô lên đọc bắt đầu chậm rãi ký ức, thử học được hai chữ này.

Đây là một cái lời dẫn, Ngô Minh bắt đầu cho các cô nhi truyền vào lý niệm bác ái.

Đây là bọn hắn trải qua tiết một. Lần thứ nhất học được tựa là hai cái chữ phức tạp, hàm nghĩa trong đó cũng là đối với bọn nhỏ tạm thời không lĩnh ngộ được. Nhưng Ngô Minh chỉ là muốn gieo xuống một hạt giống, sau đó lại chậm rãi thu hoạch trái cây.

“Yêu thương, không có giới hạn. Yêu thương, không có quốc gia. Tiếp đó, ta dạy mọi người một ca khúc.” Ngô Minh xướng lên: “Đây là tâm hô hoán ~ đây là yêu thương kính dâng ~...”

Ngô Minh đem 《 yêu thương kính dâng 》 bài hát này xướng cho bọn nhỏ nghe.

Kết quả bài hát này liền trở thành chuẩn bị khúc mục của cô nhi viện thế giới này. Khi cô nhi viện tiếp thu quyên tặng hoặc mở vé số từ thiện thời điểm, bọn nhỏ đều sẽ xướng lên bài hát này.

Chữ Ngô Minh viết ở trên bảng đen, thư pháp dùng chính là thể bút mà Võ Tắc Thiên sử dụng trên Thăng Tiên Thái tử bia. Cương phách nhưng không mất nhu tính, khí thế bàng bạc, bồng bềnh khát vọng, phi thường thích hợp bác ái hai chữ này, càng là trình độ nhất định ăn khớp ý nghĩa bao hàm trong đó. Nếu là có người ở đây hiểu được tranh chữ, tuyệt đối sẽ cất giấu khối bảng đen này.

Song tiểu long coi Ngô Minh làm thần tượng, ở sau khi nàng rời đi lập tức thu hồi khối bảng đen này. Ngày sau mặc dù có giang hồ phiêu đãng, nhưng bản dập hai chữ này luôn luôn lưu lại. Mãi đến tận hai người trở thành nhất đại võ thánh, đem nó điêu khắc lên trên vách núi ngàn trượng phô bày cho thiên hạ, bỏ thêm vào cho Ngô Minh một cái truyền thuyết thần kỳ.

Nhưng là, hậu thế không có ai biết, nữ thần trong truyền thuyết Ngô Minh thời điểm đang dạy dỗ cái đường khóa này, trong đầu nghĩ tới là: Bác ái, cỡ nào có đạo lý a!

Không bác nào có ái?

Có thể liên tưởng đến mình đã không thể “Bác*”, Ngô Minh nước mắt đầy mặt… (*lớn)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi