TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

“Thần tuân chỉ.” Ngô Minh đáp lại Huyền Vũ Hoàng, lập tức khom người vâng mệnh.

Huyền Vũ Hoàng sắp xếp Long lão chiếu cố Tượng lão một chút, rất mau dẫn Ngô Minh rời đi.

“Cung tiễn hoàng thượng.” Long lão tiễn đưa.

Huyền Vũ Hoàng còn muốn xưng hô Ngô Minh là Chu cô nương, nhưng không có gọi Chu thống lĩnh, không khỏi nhường Long lão có chút kinh ngạc.

Kỳ thực trong lòng Huyền Vũ Hoàng đã sớm định Ngô Minh vượt qua phạm trù thống lĩnh. Thậm chí rất nhiều lúc là cân nhắc đến làm một vị quân sư, thậm chí hoàn toàn muốn làm cố vấn thân cận.

Lần kỳ tập này, Huyền Vũ Hoàng cũng muốn đem Chu Chỉ Nhược mang theo bên người.

Chỉ là Tình công chúa cùng Mặc vương tử tọa trấn, có hay không ổn thỏa? Huyền Vũ Hoàng lo lắng mâu thuẫn nội bộ.

Nghĩ tới nghĩ lui, Huyền Vũ Hoàng vẫn là càng lo lắng cho an nguy của mình. Dù sao hôm nay quan sát xuống tới, Tình công chúa thu dọn quốc vụ, Mặc vương tử thống trị quân cơ, hiệu quả đều tương đối khá, bài thi được giao ra lời giải khiến Huyền Vũ Hoàng thoả mãn.

Ngô Minh được Huyền Vũ Hoàng an bài xuống, lên một chiếc xe ngựa tuỳ tùng long liễn quân giá hoàng cùng rời đi Vũ đô.

Diễn quân trận, Ngô Minh xem qua đại lượng thông tin điệp báo. Đổi làm người khác cũng không nhớ được nhiều như vậy, nàng nhưng có thể rõ ràng không có chỗ sai sót, nơi đó là một chỗ cốc địa cách Vũ đô trăm dặm ngoài.

Cái cốc địa này rất lớn, thao diễn mấy vạn binh mã không thành vấn đề. Chu vi quần sơn vờn quanh, chỉ có một chỗ thông khẩu. Bởi vì vị trí địa lý tuy rằng không tính bí ẩn, nhưng rất dễ dàng khống chế nghiêm mật, vì lẽ đó được nước Vũ cải tạo làm vị trí thao diễn quân trận.

Huyền Vũ Hoàng là thật sự dự định kỳ tập a, nơi này nhất định là địa phương bí mật thao luyện quân đội. Ngô Minh đơn độc ngồi ở trong xe ngựa, cân nhắc duyên cớ vì sao Huyền Vũ Hoàng tìm bản thân mang đi. Chẳng lẽ hắn dự định để cho mình thống binh? Hoặc là nhìn một cái có hay không có cái kẽ hở gì?

Ngô Minh sở liệu không sai biệt lắm. Huyền Vũ Hoàng biết mỗi khi nàng đưa ra suy nghĩ của mình đều sẽ làm người ta kinh ngạc, có thể làm việc người khác không thể làm, cuối cùng quyết định vẫn là mang theo bên người đề phòng vạn nhất.

Bởi vì Huyền Vũ Hoàng dự định tự mình mang quân kỳ tập, cái này dù sao cũng là đại sự trọng yếu đứng đầu. Xem như là hắn ở cuối thời kì bản thân còn tráng niên mà tìm cách đánh cuộc.

Vô cùng bạo tay a, đây là đầu tư mưu tính quân sự to lớn nhất của Huyền Vũ Hoàng trong suốt hai mươi năm qua. Không nói là được ăn cả ngã về không. Cũng tuyệt đối là đem hết toàn lực.

Chứng bệnh lần trước, khiến cho Huyền Vũ Hoàng thiết thực cảm nhận được thân thể của chính mình đã già yếu. Thời gian không chờ người, không nữa liều mạng chỉ sợ bá nghiệp lại cũng khó có thể chạm đến.

“Cung nghênh thánh giá ——” Ở ngoài xe ngựa vang lên một mảnh tiếng hoan hô.

Ngô Minh kéo lên màn xe nhìn lại, chỉ thấy đoàn xe đã tiến vào trong cốc. Xa xa long giá đã dừng, Huyền Vũ Hoàng đang tiếp thụ rất nhiều tướng lĩnh quỳ lạy.

Trong đó đại thể là võ tướng. Có tới mười mấy người. Ngoài ra còn có năm vị huyền vũ nữ tướng, cùng với một phần dáng dấp văn thần đi theo quân.

Những quan viên quân bộ này đều là được Huyền Vũ Hoàng phi thường tín nhiệm, nhân vật cân nhắc tiến vào trong kỳ tập quân.

Lần diễn võ này, chính là vì kỳ tập làm chuẩn bị quân sự diễn tập.

Huyền Vũ Hoàng tuy rằng có phù kê kết quả làm dựa dẫm tâm lý, nhưng vẫn là muốn tận mắt xem tình huống quân lực mới dám làm ra quyết định sau cùng.

Trong cốc từ lâu chuẩn bị hoàn tất, cờ thưởng phấp phới, tay áo mang theo lay động. Ba vạn người trận thế đã xếp đặt đi ra. Chỉ chờ Huyền Vũ Hoàng đích thân tới quan sát.

“Đi gọi Chu thống lĩnh đến.” Huyền Vũ Hoàng ở trước khi bước lên đài điểm quân, đã làm ra phân phó như thế.

“Nô tài tuân chỉ.” Bành Đại tổng quản một đường chạy chậm đi rồi.

Ngô Minh rất nhanh bị Bành Đại tổng quản dẫn tới, liền ở dưới sự chú ý của tất cả mọi người, Ngô Minh bồi sau lưng Huyền Vũ Hoàng, cùng tiến lên giữa điểm quân đài.

Bồi tiếp Huyền Vũ Hoàng cùng tiến lên đi, còn có Đường nữ tướng cùng Hồng nguyên soái.

Hồng nguyên soái năm gần bảy mươi. Là quân bộ đệ nhất quan to. Hắn ánh mắt quét qua Ngô Minh, như có ánh mắt thực chất đủ để làm người rùng mình.

Đây là lão tướng có kinh nghiệm sa trường lâu năm mới sẽ có lực uy hiếp như vậy. Mặc dù không có huyền khí, cũng có thể khiến người ta nhìn đến sợ hãi. Nằm vùng tầm thường hoặc người chột dạ nói không chừng hai đầu gối liền như muốn nhũn ra, bất quá người không có tim không có phổi như Ngô Minh vậy thuộc về ngoại lệ.

Thân thể tiến hóa khung máy móc có lực khống chế cực cường, trên nét mặt sẽ không dễ dàng tiết lộ đáy lòng. Ngô Minh lại tự tin mình là Long Ngạo Kiều tuy rằng không bì kịp Long Ngạo Thiên, nhưng đối mặt rất nhiều cường địch cũng đủ để ứng phó. Vì lẽ đó ở trước ánh mắt ác liệt của vị lão tướng quân này cũng không chút nào luống cuống.

“Khá lắm nữ oa oa.” thanh âm Hồng lão nguyên soái như hồng chung*, nói một câu sau liền không lại đưa mắt tụ ở trên người Ngô Minh. Cùng Huyền Vũ Hoàng cùng tiến lên điểm quân đài. (*hồng chung là chuông lớn)

Điểm quân đài chia làm hai tầng cao thấp. Có tư cách năng lực leo lên tầng cao tự nhiên thân phận lỗi lạc.

Quân quyền của Hồng lão nguyên soái tuy rằng bởi tâm nghi kỵ của Huyền Vũ Hoàng mà chịu đến hạn chế rất lớn, nhưng ở trong quân lại vẫn là nhân vật hết sức quan trọng. Đường nữ tướng là đứng đầu huyền vũ nữ tướng, có tư cách leo lên đến càng là không thể nghi ngờ.

Giờ khắc này trên điểm quân đài tầng thứ cao nhất, tổng cộng bốn vị nhân vật.

Huyền Vũ Hoàng, Hồng lão nguyên soái, huyền vũ Đường nữ tướng cùng Ngô Minh. Bành đại tổng quản đứng hầu ở trên bậc thang tầng cao nhất, không có bước lên trên mặt sàn.

Cũng là Ngô Minh chói mắt nhất, không chỉ bởi vì mỹ mạo cùng thân hình khác nào một đóa hoa tươi toả ra ở trên đài, càng bởi vì tuổi còn trẻ liền có thể theo bên người hầu cận thánh giá leo lên điểm cao nhất.

Nếu không phải là ở phố phường, thậm chí còn trong quân, Chu Chỉ Nhược gần đây đều xuất ra danh tiếng, chỉ sợ rất nhiều người đều sẽ cho rằng Huyền Vũ Hoàng dĩ nhiên đem một vị nữ tần phi mang tới điểm quân đài tầng cao nhất.

Hết cách rồi, ở đây nam tử chiếm tuyệt đại đa số. Mà ánh mắt nam tử dễ dàng bị cô nương khuôn mặt đẹp hấp dẫn nhất.

Mặc dù là có bá vương khí của Huyền Vũ Hoàng. Cũng không thể ngăn chặn hào quang của Ngô Minh. Chí ít những quân nhân đã đứng trang nghiêm ở trên diễn võ trận, ánh mắt cơ bản đều ở trên người Ngô Minh đảo quanh.

Nếu như là Ngô Minh vừa xuyên qua đến, chỉ sợ đều thật không tiện. Cũng còn tốt trình độ không có tim không có phổi của nàng hiện tại đã tiến bộ rất nhiều. Bất quá trên mặt hơi nổi lên một phần đỏ ửng, trái lại khiến trong lòng rất nhiều đám quân sĩ càng là dập dờn lên.

Nhưng nước Vũ điều quân nghiêm cẩn liền thể hiện ra. Ba vạn người ở đây, đám quân sĩ chỉ là nhìn. Nóng lòng mê tít mắt. Không người có bất kỳ hành động tuỳ tiện nào, cũng không có tiếng bàn luận truyền ra. Chỉ có một bộ phận chiến mã bên người binh sĩ dặm gõ móng ngựa hoặc phì hơi ra mũi, bất quá cũng không có ngựa náo loạn.

Trên điểm quân đài ở tầng thứ so sánh thấp hơn một cấp, thì lại đang đứng thẳng các tướng lĩnh trọng yếu trong quân cùng mấy vị huyền vũ nữ tướng, bộ phận văn thần tư lịch tòng quân tương đối lâu cũng ở trong đó.

Cái thời đại này cũng không có thói quen lãnh đạo lên tiếng, Huyền Vũ Hoàng hướng đến Hồng lão nguyên soái gật gật đầu.

Hồng lão nguyên soái tiến lên trước một bước, vẫy quân lệnh kỳ một cái.

Diễn võ trận nhất thời phát sinh biến hóa, đồng thời ba vạn người cùng kêu lên huyên hống: “Đại Vũ đại Vũ đại Vũ ——!”

Bên người mỗi một vị binh sĩ đều có một thớt chiến mã, giờ khắc này nắm yên xuyên đạp tung người lên ngựa, động tác không dám nói hoàn mỹ chỉnh tề như một, nhưng cũng nghiêm chỉnh nhanh chóng.

Ba vạn kỵ binh, vừa nãy tĩnh như sơn nhạc, giờ khắc này động như sóng triều.

Mỗi một nghìn kỵ làm một đội, không có cái gì chiến lệnh tuyên cáo, chỉ có lệnh kỳ đong đưa.

Ba mươi chi đội kỵ binh, như ba mươi nhánh trường long, lẫn nhau xen kẽ đi khắp. Tốc độ theo ba mươi đạo chiến kỳ chỉ huy, lúc nhanh lúc chậm, nhưng chưa từng xuất hiện hỗn loạn.

Hành gia trông môn đạo, Huyền Vũ Hoàng hân úy* gật đầu. (*vui mừng vì yên tâm)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi