TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh ngồi ở trên xe lăn, hai tay tự mình thúc đẩy bánh xe đi tới.

Người nhìn nàng, tuyệt đối là số lượng mấy chục.

Không đề cập tới thị kiếm đệ tử cảnh giới chung quanh, chỉ riêng là tông chủ cùng mấy vị trưởng lão ở nơi bí ẩn trên Thiên Nhưỡng Các cũng đã tranh cãi thành một đoàn.

“Mười vị huyễn tinh, mười vị tiềm tinh cũng đã đến, làm sao chỉ có Tiêu Nhược Dao chưa có đến?!” Bạch trưởng lão gấp đến độ đi qua đi lại.

Hắn đối với Ngô Minh coi sóc rất nặng, trong lòng lo lắng.

“Các ngươi làm việc sẽ không làm hỏng chuyện chứ?” Đại trưởng lão nói: “Xác thực đã nói rõ với thế tử?”

“Sẽ không có sai.” Bạch trưởng lão cau mày.

“Tiêu Nhược Dao đến rồi!” Tông chủ thấp giọng nói. Hắn huyền khí cảm ứng không hề sai lầm, tập trung vào khí tức của nàng như nhìn thấy tận mắt vậy.

Bạch trưởng lão mọi người tinh thần chấn động, vội vã từ nơi bí ẩn trộm nhìn ra ngoài.

“Hai chiếc xe ngựa a, nàng ở trên chiếc nào?” Phục Linh trưởng lão tò mò hỏi.

“Ở chiếc phía sau.” Tông chủ lười giải thích thêm, bưng nước trà uống một hớp.

Toàn bộ Trung Nguyên, có năng lực ung dung thả ra uy áp trong phạm vi lớn như vậy, mà vẫn còn có thể ung dung làm động tác như thường, chỉ có duy nhất tông chủ không phải người khác là có thể.

Mấy người đang dòm ngó qua cái chỗ chỉ có một thước

“Tiêu Nhược Dao nàng tự mình có thể thúc đẩy xe lăn? Không cần người khác hỗ trợ?” Phục Linh trưởng lão phát hiện Ngô Minh dùng tay tự mình thúc đẩy hai bánh xe lăn có thể tiến lên, cảm thấy rất mới mẻ.

Người giàu có tàn tật ngồi xe lăn rất nhiều, nhưng có thể tự dựa vào chính mình dùng hai tay thúc đẩy xe, tuyệt đối là chưa từng gặp.

Kỳ thực tựa là bên cạnh bánh xe có gắn tay cầm, nhưng phương pháp này vẫn đúng là ít có thực hiện.

“Đó là bản thân nàng tìm thợ thủ công cải tạo một cái xe lăn, không nghĩ tới còn có biện pháp như thế.”

“Thời điểm diễn võ mười năm một lần này. Huyễn tinh cùng tiềm tinh đệ tử đều đến. Vừa vặn có thể nhìn xem còn có người có thể học Tự Tại Thần Công hay không. Vạn nhất có thể bắt được cái thứ hai, ta còn thực sự liền không dạy cái Tiêu Nhược Dao này đây!”

Bạch trưởng lão hừ một tiếng: “Không giáo liền không giáo. Ngươi không giáo. Ta đến giáo! Nhìn ngươi dạy đồ đệ lợi hại, hay là ta lợi hại.”

Hắn nói như thế, cũng là muốn kích tông chủ.

Đại trưởng lão nhưng xen vào nói: “Dựa vào cái gì quy về ngươi? Đến thời điểm đó để bản thân nàng chọn, nói không chừng theo ta học có tiền đồ hơn.”

“Ai chà? Học võ thuật thể chất chẳng phải là lãng phí nha đầu này? Dù sao cũng là cái cô nương gia gia, nếu để cho nàng học dược thuật của ta, mới là không lãng phí khối tài liệu tốt này.” Phục Linh trưởng lão cũng phải bày dáng vẻ muốn cướp đồ đệ.

“Các ngươi ít thêm phiền cho ta. Không phải là hi vọng ta xấu mặt sao? Đừng hòng mơ tới.” Tông chủ ngạo nghễ nói: “Hừ, đừng quên trên nàng đùi bị ta phong cấm huyền khí. Các ngươi ai dạy nàng võ nghệ có thể xác định trong vòng ba tháng tăng lên tới ba sao, thì hẵng trở lại nói thu nàng làm đồ đệ.”

Ba người thay phiên mắng: “Hay lắm. Nói cho cùng còn không chịu nhường lại.”

“Khối ngọc thô chưa mài dũa như thế đem tặng cho ngươi, tựa là nhìn ngươi cái tông chủ này quá mức khổ cực nhỉ.” (ý nói tông chủ đã giỏi võ còn tranh chọn đệ tử giỏi để công việc bản thân mình được nhẹ nhàng thoải mái)

“Khinh chúng ta thật sự không thể sao? Chúng ta người nào công phu tuy rằng không sánh được Tự Tại Thần Công, nhưng Tiêu Nhược Dao nha đầu kia cỡ nào thông minh, không hẳn không thể ở trong vòng ba tháng đạt đến ba sao.”

Bọn họ ở đây tranh luận về Tiêu Nhược Dao, vị trí hai mươi đệ tử thân phận đặc thù cũng có nghị luận.

Thiên Nhưỡng Các tầng thứ nhất hai mươi tên đệ tử uống trà chờ đợi, ai cũng nhãn thông mục minh (mắt sáng), xa xa trông thấy Ngô Minh đẩy xe lăn lại đây.

“Ồ. Lại có một cái nữ hài ngồi xe lăn đến rồi!” Một tên huyễn tinh đệ tử kêu lên.

Bên trong chúng vị đệ tử, vừa vặn có ba vị cũng ngồi xe lăn. Trong đó hai tên huyễn tinh nam đệ tử, một tên nữ đệ tử.

Hai người trước là bị thái tử chặn đường đánh gãy chân, nữ đệ tử còn lại chính là Lâm Triều Dĩnh.

Có đệ tử khác bị gãy tay, cũng không ảnh hưởng hoạt động.

“Nữ hài tử ngồi xe lăn?” Lâm Triều Dĩnh trong lòng nhảy một cái, hầu như rướn cổ lên nhìn ra ngoài, nhất thời kinh ngạc nói: “Tiêu Nhược Dao?!”

Gần đây chịu đả kích quá lớn. Ban ngày mới vừa nghe nói Thục Nữ Các do mình hùn vốn cũng bị hái bảng hiệu xuống, chính một luồng hỏa ẩn giấu ở trong lòng không chỗ phát tiết. Miễn cưỡng vừa mới đến Thiên Nhưỡng Các này, không nghĩ tới lại liền đụng phải cái oan gia tai tinh này!

Không sai, Lâm Triều Dĩnh cảm thấy Ngô Minh tựa là tai tinh của nàng.

Lúc trước vì cùng cái tên Hỗ Vân Thương kia từ hôn, có chết hay không* vì sao lại chọn nàng a. Thực sự là đại sai lầm! Đón lấy là thất bại ở tài nữ võ đài, thậm chí ngay cả việc châm chọc ở phân đà đã nắm chắc trong tay đều bị một cái đại thái giám quấy tung. Còn đụng phải tên thái tử từ đâu tới còn chưa có nói mấy câu liền bị đánh gãy chân. (*nguyên gốc là 好死不死 – hảo tử bất tử, một câu nói khá phổ biến ở Đài Loan)

Cẩn thận ngẫm lại, thật giống như mỗi lần đụng phải nàng sẽ không có chuyện tốt! Lâm Triều Dĩnh đối với Ngô Minh nghiến răng nghiến lợi.

“A? Sư muội ngươi biết nàng? Nàng tựa là Tiêu Nhược Dao?” Bên trong đám tiềm tinh đệ tử có người lên tiếng.

“Đáng ghét! Nàng không có thân phận tiềm tinh đệ tử, dựa vào cái gì cũng tới nơi này? Mau nhanh cản nàng tới đi!” Lâm Triều Dĩnh vừa thấy nàng sẽ giống như phát điên.

Một vị có số tuổi to lớn nhất bên trong đám huyễn tinh đệ tử nói “Nàng mang theo huyết sắc bài của tông môn, có quyền quan tập* diễn võ lần này.” (*xem và học hỏi)

Hắn là một trong nội môn tứ đại phái phong môn đại sư huynh, người được tặng tên hiệu Nhất Kiếm Trảm Phong.

Sắc mặt hắn cứng nhắc, phong cách nghĩ gì làm nấy là một người có cái đầu thật lạnh.

Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh nói như thế, Lâm Triều Dĩnh không dám nhiều lời, chỉ có thể hận hận trừng mắt nhìn Ngô Minh.

Các vị sư huynh đệ bắt đầu xa xa đánh giá Ngô Minh.

“Còn quả đúng là hai chân bị phế a? Lời đồn đại là sự thật.” Có một tên huyễn tinh nam đệ tử cũng đồng dạng ngồi xe lăn nhìn mà thở dài.

Hơi có chút đồng bệnh tương liên cảm giác. Nhưng hai chân của mình là gãy xương, cần tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục. Nghe nói chân vị thiếu nữ này là bị một vị cao thủ thần bí phế bỏ, phỏng chừng sau đó khó có cơ hội khôi phục.

“Cũng không biết cái ông lão thần bí kia được điều tra ra chưa. Nàng dù sao cũng là đệ tử Trượng Kiếm Tông ta, chúng ta đều có trách nhiệm trừng hung báo thù.” Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh nói rằng.

“Nha đầu này lớn lên cũng rất là xinh xắn, ta còn tưởng rằng là cái nha đầu ngũ đại tam thô đây.” Có một tên huyễn tinh đệ khá là láu lỉnh hoạt bát nói rằng.

Nhìn rất động lòng người a. Có đệ tử trong lòng thầm nghĩ.

“Chờ đã, ta thế nào lại có cảm giác nàng… Là ta nhìn lầm đi? Tại sao nàng không có một chút biểu hiện nào là có tu vi huyền khí.”

“Hả? Ngươi nói, ta mới chú ý tới, hình như nha đầu này thật sự nửa điểm huyền khí cũng không có?!”

Trượng Kiếm Tông mấy vị huyễn tinh đệ tử cùng nhau kinh ngạc nói.

Tu vi của bọn họ tinh thuần, mặc dù Ngô Minh không có đi lại, vẻn vẹn là ngồi ở trên xe lăn, cũng có thể đại khái nhìn ra biểu hiện có huyền khí hay không.

Bọn họ rõ ràng cảm giác được, vị không phải huyễn tinh cũng không phải tiềm tinh nữ đệ tử này. Quái dị là không có bất kỳ điểm huyền khí nào tại người.

Như vậy trước kia nàng là làm sao lên làm tiềm tinh đệ tử? Kỳ quái.

Có thể là tiềm lực thật sự là lớn? Còn có thể hiểu được.

Nhưng hôm nay ở bên ngoài Thiên Nhưỡng Các tràn ngập tông chủ uy áp, loại này dù là cái võ giả liền như phải gánh chịu áp lực trầm trọng. Chỉ có ở các bên trong các mới không phải chịu ảnh hưởng.

Vậy làm sao nàng một điểm dáng vẻ chịu áp lực cũng đều không có là cái chuyện gì xảy ra?

Chúng vị đệ tử nhìn nhau, đều là dáng vẻ không rõ vì sao.

“Chẳng lẽ nàng là giả heo ăn hổ? Kỳ thực thâm tàng bất lộ, vượt xa khỏi trình độ của chúng ta?” Một tên tiềm tinh đệ tử nghi ngờ nói.

Nói chuyện chính là người đứng đầu trong đám tiềm tinh đệ tử: Võ môn mới lên cấp đệ tử, tên hiệu sậu vũ hàn một thiên tài mới nổi.

Đương nhiên, tên gọi thiên tài của hắn ở vào lúc danh tiếng Tiêu Nhược Dao vang xa chịu ảnh hưởng, làm ảm đạm đi không ít rồi.

Chí ít cái bản lĩnh đã gặp qua là không quên được này của hắn, liền không sánh bằng ức thuật cấp bậc độc bộ thiên hạ trong truyền thuyết của Tiêu Nhược Dao.

Giờ khắc này, hắn cũng là phi thường đánh giá cao.

“Ta cùng với nàng động thủ một lần, nha đầu này nửa điểm huyền khí cũng không có! Trực tiếp bị ta khái bay binh khí!” Lâm Triều Dĩnh hai tay xiết chặt tay vịn xe lăn. Âm thầm cắn răng nói rằng.

“Còn quả thật không có huyền khí?” Mọi người nghe xong trái lại thoải mái.

Nhất định là huyết sắc lệnh bài có hiệu quả đặc biệt gì đó, có thể để cho người không có huyền khí nhận được che chở đi? Không phải vậy vẫn đúng là không thể vào được vùng có uy áp này.

“Nha đầu này vừa nhìn liền biết người không phải làm việc nặng, cái lộ trình mấy trăm bộ này phải tự mình đẩy xe lại đây không khỏi quá cực khổ.” Một tên tiềm tinh đệ tử nhìn mấy lần: “Chúng ta tới hỗ trợ một chút đi, thế nào?”

Lâm Triều Dĩnh ở bên quả thực phát điên, ta là làm sao mà qua đến đây? Thời điểm bị thị kiếm đệ tử nhấc tới, các ngươi làm sao không đi đón?

Trong lòng nàng căm tức, nhất thời không nghĩ ra.

Phải nói. Một vị thiếu nữ hai chân tàn tật, dưới ánh trăng không ngừng vươn hai tay lên không ngừng dùng sức, yên lặng thúc đẩy xe lăn tiến lên…

Muốn làm người ta có bao nhiêu thương cảm thì có bấy nhiêu, là một người đàn ông sẽ nghĩ đi qua hỗ trợ a…

Lâm Triều Dĩnh là từ sớm đã lại đây, càng có thị kiếm đệ tử hỗ trợ, trái lại không có gây được sự chú ý của sư huynh đệ.

“Trợ giúp một vị đệ tử không có huyền khí, phải nên như vậy.” Có những đệ tử khác gật đầu.

“Hả? Chờ một chút. Có hai tên cấp cao thị kiếm đệ tử đi đón.” Có đệ tử nghi vấn: “Không lại đây ư? Làm sao không hướng về bên này? Sẽ chờ ở bên ngoài?”

“Nàng không phải dựa vào thân phận như của chúng ta mà tới, có thể là vị trí quan sát không giống nhau đi? Không phải vậy tại sao lại chờ ở đằng xa không tới?” Có đệ tử suy đoán.

Càng có đệ tử không để ở trong lòng, chỉ là thầm tự hiểu: Lâm Triều Dĩnh ở đây, hai người này giống như oan gia như thế nào lại muốn ở cùng một chỗ? Tông môn sắp xếp như vậy vẫn còn rất tỉ mỉ a.

Chúng vị đệ tử mỗi người một cách nói.

Lúc này, Phúc chấp sự xuất hiện ở cửa quan sát của chúng vị đệ tử. Chắp tay nói: “Chư vị huyễn tinh, tiềm tinh đệ tử, mời theo ta đến trên các.”

Mọi người nhất thời yên tĩnh lại. Phi thường có thứ tự theo hắn hướng về một chỗ trên thang lầu đi.

Có thị kiếm đệ tử đi vào, mang ba đệ tử chân bất tiện ngồi xe lăn lên thang lầu.

Huyễn tinh đệ tử không có công khai vị trí, chỉ là chiếu theo ai gần thì lên trước.

Tiềm tinh đệ tử nhưng có vị trí thứ tự, cứ dựa theo vị trí chưa công khai nhưng trong lòng mình tự biết mà đi lên lầu.

Lâm Triều Dĩnh xếp hạng hai mươi vị trí người cuối cùng.

Lên lầu hai, cũng chỉ có một căn phòng với cánh cửa.

“Xin mời mỗi một vị đệ tử độc lập tiến vào. Trong đó dẫn tới gian phòng quan sát của từng người, cùng cơ duyên của các vị có quan hệ, chúng ta không cách nào đi theo. Người đi đứng bất tiện, phải tự mình giải quyết, thứ lỗi.” Phúc chấp sự tạ lỗi nói.

Tuy rằng Phúc chấp sự nói không cần chú ý trước sau, nhưng mọi người sau khi hiếu kỳ vẫn cứ dựa theo trình tự lên lầu xếp thành hàng ngũ.

Người thứ nhất là Nhất Kiếm Trảm Phong sư huynh.

Hắn đẩy cửa phòng ra, đã thấy bên trong là một vùng tăm tối. Tuy rằng gần trong gang tấc, nhưng cái gì cũng không thấy.

Không cần hỏi, tông môn ở đây có bố trí một loại cơ quan nào đó.

Nhất Kiếm Trảm Phong không nghi ngờ gì, cất bước mà vào.

Hỉ chấp sự cũng không đóng cửa, trực tiếp để cửa mở, lại chắp tay nói: “Xin mời người thứ hai.”

Hai mươi tên đệ tử thay phiên đi vào.

Đi đứng bất tiện, do Hỉ chấp sự có chút không khách khí đẩy một cái vào.

Sau khi đi vào, chúng vị đệ tử đều tự âm thầm kinh hô một tiếng: Thiên Nhưỡng Các, đúng là không phải nơi bình thường!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi