TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Rời khỏi phạm vi Tề đô, trong lòng Ngô Minh có điểm trống rỗng.

Nàng cưỡi ngựa đi ở ngay phía trước đội ngũ, lần đầu tiên cảm thấy mình là người cô đơn.

Xuyên qua đường hầm không thời gian giống như dị không gian, dung hợp với tiến hóa khung máy móc thần bí, sau khi vừa đến thế giới này liền bắt đầu bị ném tới trong khoang thuyền.

Chưa từng có chút cảm giác nhàn nhã như hiện tại vậy.

Dù cho là qua mấy ngày nữa liền về đến quê nhà Tiêu Nữ, nguyên thân của thân thể này, nàng cũng không quá lo lắng liệu sẽ bại lộ thân phận. Dù sao chỉ cần Tiêu Nữ thật không ở đó, chính mình liền không lo lắng bị phát hiện là thế thân mạo danh.

Dù cho cha mẹ Tiêu Nữ đối với huyết nhục chí thân có cái giác quan thứ sáu gì, nhưng hiện tại thân thể này tựa là lấy DNA Tiêu Nữ làm trụ cột phục chế tới, chỉ có điều càng thêm tiến hóa một chút, vì lẽ đó sẽ không tồn tại vấn đề quá lớn.

Hơn nữa nghe nói Thanh Lĩnh là địa phương nghèo, gia cảnh Tiêu Nữ lại không tốt, trình độ văn hóa của cha mẹ nàng hẳn là sẽ không quá cao, có thể tưởng tượng chính là lão ông lão bà bình thường sống ở nông thôn, còn không dễ gạt gẫm?

Chính mình chỉ cần đem bọn họ lên Tề đô, thay thế Tiêu Nữ tạm thời tận hiếu đạo là được. Coi như đối với cha mẹ khó có thể gặp lại ở một thế giới khác, làm một loại hiếu kính tâm lý xa xôi bồi thường đi.

Ngô Minh chậm rãi cưỡi ngựa ở trước, có hai vị võ sư phóng ngựa lại đây, một người trong đó chắp tay nói: “Tiêu cô nương, vì cần để phòng tặc nhân đánh lén, vẫn để cho chúng ta dẫn đầu mở đường đi.”

Tông Trí Liên mời thêm một ít cao thủ võ quán, có một vị năm sao huyền khí, ba vị bốn sao huyền khí làm hộ vệ.

Tuy rằng hắn biết rõ, Tiêu Nhược Dao hiện tại không giống trước kia, trình độ huyền khí thực tế so với những võ sư này cộng lại đều lợi hại hơn.

Nhưng chung quy phải phòng hoạn chưa xảy ra a, mặc dù có thể trong bóng tối tông môn đã âm thầm cho người bảo vệ Tiêu Nhược Dao, nhưng chúng ta hiện tại không thiếu tiền đúng không? Bỏ ra khoản bạc lớn chính là vì bớt lo.

Vì lẽ đó đội ngũ của Ngô Minh hiện tại tạo thành là bản thân nàng, Ngả Nha Đầu, người phu xe, chừng mười cái hạ nhân, bảy tám vị võ sư bảo tiêu.

“Đa tạ nhắc nhở.” Ngô Minh nghe xong không để ở trong lòng, tiếp tục phóng ngựa ở phía trước: “Không có chuyện gì, tặc nhân đánh lén không dễ thương tổn được ta như vậy.”

Hiện tại chính mình là huyền khí năm sao. Đã không phải tiểu nha đầu mới vừa xuyên qua. Đừng nói cung tên bình thường có thể phát hiện đúng lúc, tựa là thật sự trúng vào một cái, cũng sẽ không trí mạng.

Huống chi còn có năng lực của tiến hóa khung máy móc. Sau khi huyền khí của Ngô Minh tăng lên, sức cảm ứng ngũ quan của tiến hóa khung máy móc càng tăng thêm lên, quả thực có thể cảm nhận được gió thổi cỏ lay mấy chục mét xung quanh.

Không sai. Ngô Minh hiện tại rất có cảm giác đại hiệp, vì lẽ đó giá* ngựa đi đầu đội ngũ. (*lái, điều khiển)

“Tiêu cô nương, ngươi thân không có huyền khí hộ thân, mặc dù chúng ta ở bên cạnh cũng chưa chắc có năng lực đúng lúc bảo hộ chu toàn.” Một vị võ sư khác khiêm tốn một phen, thậm chí nói: “Chúng ta dù sao cũng là thu tiền bạc rồi nên tận một phần tránh nhiệm, kính xin cô nương thông cảm.”

Hai vị võ sư đã sớm âm thầm quan sát Ngô Minh. Từ trên người nàng không có nửa điểm cảm ứng huyền khí, còn tưởng rằng nàng không có nửa điểm công phu huyền võ.

Ngô Minh nghe võ sư nói đến mức này, cũng không biện bạch, gật gù đem dây cương ngựa giao cho vị võ sư này, từ trên lưng ngựa xoạt một tiếng nhảy vọt về phía sau mà lên.

Thân hình xoay tròn một vòng bay về phía sau, váy xanh đai tím phục sức bồng bềnh phiêu nhiên như một đám mây dị sắc. Cộc một tiếng thân thể nhẹ rơi xuống ở đằng sau xe ngựa, vừa vặn đáp lên ván giậm.

Người đánh xe cũng là sợ hết hồn.

Ngô Minh bám vào xe ngựa lôi kéo một cái, thân hình nhẹ như không, đu ra ngoài mặt hông sau liền tiến vào thùng xe ngựa cùng với Ngả Nha Đầu.

Không nói độ mạnh yếu khi đu người trở lại, riêng là phần cách làm này, ở đây liền không ai có thể so sánh với.

Hai vị võ sư mặt đỏ lên, không khỏi thầm hô mình dĩ nhiên lại nhìn lầm. Nguyên lai cô bé này không phải không biết huyền võ. Mà là cao hơn nhóm người mình quá nhiều, trái lại nửa điểm cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Buổi sáng ngày thứ nhất vượt qua bình yên, tình huống gì cũng không có.

Ngô Minh ở trong buồng xe chế dược, thậm chí còn hỗn hợp mấy viên bảy vị ngưng khí hoàn.

Huyền khí tăng lên khiến lực khống chế của thân thể tăng lên rất nhiều, dù cho là xe ngựa có xóc nảy một chút cũng không đến nỗi không cách nào thao tác. Nhưng tỷ lệ thành công xác thực không bằng hiệu quả ở trạng thái an ổn trên đất bằng, Ngô Minh cân nhắc tổn thất một chút, vẫn là lựa chọn ngưng chế đan dược phổ thông.

Buổi chiều tiếp tục chạy đi, hai vị võ sư mở đường nhỏ giọng khe khẽ bàn luận: “Vị nữ chủ nhân này dĩ nhiên có huyền võ, ngươi nhìn ra rồi hay không?”

Một vị võ sư khác cười khổ: “Công lực của ta và ngươi ngang nhau. Nếu ngươi không nhìn ra, ta tự nhiên cũng nhìn không ra. Thật không nghĩ tới thân thể của nàng tựa như không có nửa điểm đã tập võ qua. Thậm chí lúc bước đi bình thường thì nghe tiếng bước chân hình như có chút phù phiếm, cùng cô nương tầm thường không có kém là bao a.”

“Cái này người ta gọi là phản phác quy chân đi. Ngươi nói xem thực lực của nàng cao bao nhiêu?”

“Ừm… Chí ít lục tinh, thất tinh!”

“Ta đoán cũng là như vậy.”

“Đúng rồi, lẽ nào nàng tựa là cái người ở quãng thời gian trước danh tiếng dần lên Tiêu Nhược Dao?”

“Nhưng mà Tiêu Nhược Dao không phải hai chân tàn tật rồi sao?”

Cái thời đại này con đường truyền bá tin tức còn thiếu thốn, cơ bản dựa vào miệng cùng miệng tương truyền. Vì lẽ đó hai vị võ sư cũng không biết cặn kẽ tình huống, tất cả trường hợp đều tàn khuyết tin tức không đầy đủ. Có võ sư biết Ngô Minh tài nghệ phi phàm. Có người biết Trường Hận Các của nàng có thuật trang điểm mặt kinh người mà lại kiếm được khoản tiền lớn, có người biết tuần thị đại nhân cũng bồi tiếp nàng đi dạo phố mua sắm.

“Chờ đã, Tiêu Nhược Dao, vậy cũng là người bị tước đoạt thân phận tiềm tinh đệ tử a.”

“Nữ tử có trình độ như thế này, cũng không được làm tiềm tinh đệ tử sao? Khá lắm, Trượng Kiếm Tông không hổ là đệ nhất đại tông môn của nước Tề ta a.”

Hai người càng nói càng hăng, lại đột nhiên nghe được tiếng của một cô nương nhắc nhở: “Hai vị tiêu sư, lưu ý trong rừng phía trước có tai mắt! Một tên thám thính chính đang nhìn chúng ta.”

Nghe xong cái thanh âm nhắc nhở này, hai vị võ sư sợ hết hồn.

Dĩ nhiên là từ bên trong xe ngựa mặt sau, vị nữ chủ nhân Tiêu Nhược Dao kia đem thanh âm lấy huyền khí vững vàng đưa tới.

Hai người không lo được lời nói của mình có bị nghe được hay không, vội vàng ngưng thần quan sát trong rừng cây phía trước.

Với nhiều năm kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, hai người rất nhanh phát hiện xác thực là có người ẩn núp ở một chỗ bên trong lùm cây, lặng lẽ đánh giá đoàn xe.

Hai người nhìn thoáng qua nhau, một vị võ sư làm bộ đi qua bên kia vệ sinh, nhờ ngựa yểm hộ vèo một cái không thấy bóng dáng.

Hắn chui vào bụi cây thấp ven đường, từ một bên khác ẩn giấu thân hình, nhanh chóng lẻn về hướng tên do thám.

Rất nhanh, một cái tên mới nhìn liền biết không phải người tốt, trang phục sơn tặc tiêu chuẩn bị võ sư nắm trở về.

“Lão tử không nói!”

“Lão tử giảng nghĩa khí!”

“Các ngươi đem ta đánh chết đi!”

Tên sơn tặc này còn rất trượng nghĩa, hai tay hai chân bị trói trụ vứt trên mặt đất, nhưng miệng vẫn cứng cực kì. Mấy cái võ sư quyền đấm cước đá một phen, hắn cũng không chịu nói mình là sơn tặc ở cái đỉnh núi nào.

Đoàn xe bởi vì chưa có làm rõ ràng nội tình của đám người nhòm ngó, vì lẽ đó tạm thời không tiếp tục đi tới.

“Đúng đúng, chém rơi đầu sẹo to bằng cái bát, mười tám năm sau ngươi vẫn là hảo hán, có đúng không?” Ngô Minh nói.

Nàng vừa nãy chính ở trên xe ngựa lại rất tẻ nhạt. Ngả Nha Đầu ngồi xe ngựa liền ngủ, Ngô Minh ở trong buồng xe liền cái người nói chuyện cũng đều không có, tự nhiên nghe thấy thanh âm liền lại đây tham gia trò vui.

“Ai? Ngươi là tiểu nương tử nhà ai?” Sơn tặc sững sờ.

Trong đội ngũ xe ngựa lại có một cái nha đầu xinh đẹp như thế a, nếu là báo cáo cho đại vương, tuyệt đối là một cái công lớn.

“Chớ có nói bậy!” Một cái võ sư nghe hắn vô lễ với chủ nhân, lập tức đạp hai cước.

Tên sơn tặc này không sợ đánh, không biết lễ độ liếc nhìn Ngô Minh, cười hắc hắc nói: “Nhưng là đưa ra cho đại vương nhà ta làm áp trại phu nhân?”

Ngô Minh vừa nghe chữ áp trại phu nhân, không những không giận mà còn cười.

Bởi vì nàng nhớ tới thời điểm đối phó với Chương Gia Tam Thử, cái tráng hán sơn tặc đầu mục vác lưỡi rìu to kia.

Mấy vị võ sư thấy chủ nhân đi ra, dừng quyền cước lại không tiếp tục đánh đập.

Chỉ là nhìn thấy khóe miệng Ngô Minh có chút ý cười.

“Ngươi biết chút gì, nói nhanh một chút đi.” Ngô Minh nói: “Chúng ta còn muốn khởi hành, đỡ phải phiền lòng.”

“Tiểu nương tử muốn biết chút gì?” Tên sơn tặc do thám này thấy Ngô Minh không những không giận mà còn cười, không nhịn được trêu ghẹo nói: “Là thằng nhỏ của đại vương nhà ta, hay là thằng nhỏ của ta?”

“…” Cặp mắt Ngô Minh lập tức thành hình tam giác, ánh mắt nhìn tên sơn tặc cũng lạnh lùng.

Sơn tặc lại không biết mình gặp nguy hiểm, còn muốn ở trong miệng kêu lên: “Chúng ta là thô nhân nên thằng nhỏ lớn, động tác cũng thô lỗ, nói không chừng muốn ra chút huyết đến. Đến lúc đó tiểu nương tử có thể muốn nhịn xuống, đau quá cũng đừng gọi ra.”

Nhóm võ sư nghe được biến sắc, lập tức liền muốn tiến lên đánh cho một trận.

“Ồ? Những câu nói này là từ bên trong cái miệng này nói ra?” Nụ cười của Ngô Minh càng sâu, thoáng khom lưng đưa tay nắm ở quai hàm tên sơn tặc do thám.

Sơn tặc vốn định vung một cái thoát khỏi tay của vị thiếu nữ này, nhưng không nghĩ tới lực tay của đối phương thật lớn, lại nửa điểm giãy dụa cũng không được.

Một luồng cảm giác râu ria xồm xàm theo từ trên tay truyền đến, Ngô Minh cảm thấy khó chịu, mau chóng dùng một chút lực đạo.

Rắc, cằm của hắn bị Ngô Minh làm trật khớp.

“Nếu là chịu nói, ngươi liền liều mạng nháy mắt.” Nụ cười trên mặt Ngô Minh nửa điểm không giảm, một cái tay nắm bắt quai hàm sơn tặc không cho hắn lắc đầu loạn, một cái tay khác lấy ra cái khăn tay, lót ở trong tay sau đó đưa về phía răng cửa hắn.

Phốc xuy ——

Ngô Minh hơi dùng tí xíu sức mạnh huyền khí, răng cửa sơn tặc liền bị bẻ xuống.

Trong miệng sơn tặc máu tươi tung toé.

Vị chủ nhân này thật sự có huyền khí tại người, chung quanh mấy vị võ sư lập tức cảm giác được huyền khí gợn sóng.

Nhưng không nghĩ tới cái huyền khí gợn sóng này có thể nói dừng là dừng, trong nháy mắt liền biến mất không còn tăm tích, khiến cho người quả thực hoài nghi đây là ảo giác.

“Ô ô ô ——” Răng cửa tên sơn tặc bị mạnh mẽ nhổ xuống, lập tức đau đến ô ô thét lên. Chỉ là cằm bị trật khớp, các loại âm thanh lời nói phát ra gian nan, lại là cấp thiết loạn gọi, căn bản không nghe rõ nguyên lành.

Ngô Minh đem cái răng cửa còn mang theo điểm huyết nhục kia tiện tay ném đi, đầy hứng thú quay về tên sơn tặc nói: “Ta là người thô lỗ, nói không chừng muốn ra chút huyết đến. Ngươi cái sơn tặc này có thể muốn nhịn xuống, đau quá cũng đừng gọi ra.”

Hảo quen tai… Nàng nói lời trêu chọc này, đối với giọng điệu của tên sơn tặc vừa nãy hầu như đồng nhất.

Các vị võ sư đổ mồ hôi.

“Được rồi, chịu nói hay chưa?” Ngô Minh lại bắt đầu ngắm cái răng khác trong miệng tên sơn tặc.

Sơn tặc dâng lên một cỗ sức lực không biết từ đâu tới, miệng đầy bọt máu chửi ầm lên. Tuy rằng lời nói nghe không rõ ràng, nhưng ý vị mắng người vẫn là nhận ra được.

Sơn tặc chính là dã man a, bất quá bọn hắn không đáng đồng tình. Nếu là người bình thường rơi vào trong tay bọn họ, tình huống chỉ có thể càng thêm thê thảm.

Ngô Minh suy nghĩ một chút có nên hạ thủ chừng mực lại hay không, cuối cùng lại quyết định tiếp tục hung ác ngoan độc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi