TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Cái cây chủy thủ này hàn quang óng ánh, cũng không biết từng giết bao nhiêu người.

Cái này có thể coi là một hạng trắc thí cuối cùng đối với nữ hài kia.

Nếu là nữ bộ đầu hoặc nữ hiệp, tất nhiên đã sớm nghe nói qua mã tặc thủ lĩnh dùng cây chủy thủ này moi tim người còn đang sống sờ sờ, khó tránh khỏi trên mặt biến nhan biến sắc.

Hơn nữa nếu là phóng ngựa đi đầu, không chừng mã tặc thủ lĩnh sẽ ở phía sau tiếp được cơ hội, lại trong nháy mắt tung dao găm ném thẳng đến hậu tâm. Đối với kẻ địch ai dám dễ dàng đem phía sau lưng mình giao cho đối thủ?

“Được, đại nam nhân nhường ta một chút cũng là phải.” Ngô Minh ra vẻ chiếm tiện nghi: “Chúng ta chạy một vòng quanh núi. Trước phải nói cho rõ, nếu là ta thắng thì sao?”

Nữ hài nhi biểu hiện như thế, khiến cho lòng nghi ngờ của mã tặc thủ lĩnh cùng ông lão gầy quân sư quạt mo bị diệt hết.

“Được, nếu là ta thua, vậy hãy để cho ngươi làm lão đại!” Mã tặc thủ lĩnh không hề để ý cười nói.

Nhường cô nương ngươi làm lão đại thì lại đã làm sao? Đến trên giường còn không phải quy phục ta? Nhìn đến thời điểm đó xem ai làm gia*. Huống hồ luận thuật cưỡi ngựa ngươi làm sao có khả năng thắng được ta? Mã tặc thủ lĩnh kiêu ngạo mà nghĩ. (*chủ nhà, chủ gia đình)

“Một lời đã định!” Ngô Minh đem dây cương ngựa ghìm lại.

Nương theo ngựa hí lên, đại trên ngựa đen nửa người vung lên.

Nữ hài vốn là mặc trang phục màu trắng lại ở trên lưng ngựa màu đen càng thêm vẻ nổi bật, giờ khắc này theo cái động tác ghìm cương ngựa làm nó chồm lên hí vang tại chỗ, một loại phong vận anh tư hiên ngang cùng quyến rũ xinh đẹp đồng thời tồn tại mà triển lộ ra.

“Oa ồ ————” Nhóm mã tặc không tự chủ được cùng nhau phát sinh một tiếng thét kinh hãi.

Tiếp theo bọn họ bắt đầu kêu loạn.

“Lão đại, đánh bại nàng!”

“Chạy không thắng liền đánh thắng nàng!”

“Tóm lại phải đem nàng…”

Mã tặc thủ lĩnh thấy bọn thủ hạ bắt đầu kêu loạn lên, nhất thời lớn tiếng quát: “Tất cả câm miệng cho ta!”

Hắn tung người lên ngựa. Thét ra lệnh chung quanh nói: “Ta cùng vị cô nương này so tài phi ngựa, các ngươi đám gia hoả này còn dám nói ồn ào lung tung. Cẩn thận ta đem ruột từng cái từng cái moi ra phơi lên làm lương khô!”

Nhóm mã tặc nhất thời câm miệng, biết lão đại cảm thấy quá ồn ào quấy rối hắn.

Thường ngày hắn giết người như ngóe, không biết làm sao ở trước mặt cô bé này đã nghĩ muốn biểu hiện khí khái nam tử hán, hi vọng lấy một mặt ưu tú nhất của mình triển lộ ra cho người khác phái.

Kỳ thực đây là một loại năng lực đặc biệt của tiến hóa khung máy móc.

Vì xác suất mưu cầu sinh tồn to lớn nhất, tiến hóa khung máy móc thay đổi gien liền làm bề ngoài Ngô Minh càng thêm tiến gần tới hình thái lý tưởng với đối tượng khác giới. Đây là một loại thay đổi bất tri bất giác, ở thị giác, khứu giác thậm chí còn thêm giác quan thứ sáu đều sẽ đối với người khác phái sản sinh ảnh hưởng.

Như là muốn làm Bao Tự mỹ nhân cười mà làm ra cử động ngu xuẩn Phóng hỏa hí chư hầu*, chưa chắc liền không phải hiệu quả tương tự. Tuy rằng dung mạo của Ngô Minh hiện tại không đạt tới loại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành chói mắt kia. Nhưng vẫn sẽ làm người khác phái sản sinh tâm lý như vậy. (*điển cố nổi tiếng khiến nhà Chu suy bại)

Khuôn mặt xinh đẹp quá mức, ngược lại sẽ khiến tiến hóa khung máy móc rơi vào nguy cơ, vì lẽ đó trí năng của tiến hóa khung máy móc hi vọng đem mức độ xinh đẹp của khuôn mặt từng bước khống chế ở một cái trạng thái tốt nhất.

“Nha đầu, chúng ta đua ngựa là thi đấu! Xem tài năng rồi!” Mã tặc thủ lĩnh giờ khắc này hi vọng lấy đua ngựa chiếm được lòng mỹ nhân, đem dao găm hướng về không trung ném đi, kêu một tiếng: “Lên!”

Ngô Minh cũng không do dự, phóng ngựa chạy vội ra ngoài. Trong chớp mắt đã là hai mươi mấy bộ có hơn.

Lúc này dao găm mới rơi xuống đất, xoạt một tiếng mà cắm thẳng trên đất.

“Ô hô ————” Mã tặc thủ lĩnh hét dài một tiếng, từ trên lưng một con ngựa nhảy lên, lấy huyền khí nhảy vọt đến trên lưng con ngựa trắng nữ mà hài nhi cưỡi đến kia.

Mã tặc lúc nào tuân thủ qua hứa hẹn? Huống hồ thủ lĩnh chưa từng có đáp ứng không cưỡi ngựa của nàng. Nhóm mã tặc đối với chuyện thủ lĩnh lật lọng căn bản không coi là việc to tát gì.

Đại hắc mã của thủ lĩnh đưa cho nữ hài nhi cưỡi chạy, đương nhiên muốn cưỡi ngựa của nữ hài đuổi theo rồi, cái này cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Mã tặc thủ lĩnh lấy hai chân thúc vào bụng ngựa một cái phi nước đại. Tiếp theo lấy động tác đẹp đẽ từ trên lưng ngựa cúi người nhặt lên dao găm, lại tiếp tục phóng ngựa truy đuổi Ngô Minh.

“Đẹp đẽ!”

“Lão đại cố lên!”

Nhóm mã tặc bắt đầu khen đầu lĩnh hay.

Cũng có mã tặc nhỏ giọng thầm thì: “Đừng ở nửa đường đuổi theo, kéo vào trong bụi cỏ liền làm chứ?”

Bụi bay mù lên, vó ngựa cất bước.

Tiếng cộc cộc càng ngày càng nhanh.

Mã tặc thủ lĩnh trong lòng phán đoán, con ngựa này không tồi. Tuy rằng không được tính là nhất lưu thần câu như đại hắc mã của ta vậy. Nhưng cũng là lương câu* có dạy dỗ. (*câu là ngựa khỏe)

Khoảng cách của hai người đã năm mươi bộ có hơn, nhưng hắn không lo lắng chút nào.

Nếu bàn về mã tặc vương. Chỉ có mình mới có đủ tư cách!

Trong thiên hạ ai dám cưỡi ngựa cùng mình tranh đấu? Không dám nói cùng thiên quân vạn mã kỵ binh so đấu trong việc giết người, nói riêng về chạy trốn nhanh, mã tặc tuyệt đối là đệ nhất thiên hạ!

Bởi vì mã tặc đã quen sinh hoạt trên lưng ngựa, bọn họ là ở lấy mệnh giao nâng đỡ ngựa, ở truy đuổi khách thương cùng chạy trốn quan binh tập nã bên trong giãy dụa quần thể.

Đừng nói tập tính cùng sức bền của ngựa, liền ngay cả mỗi một cái hô hấp của thớt ngựa đều vô cùng quen thuộc, dù là chuyện thớt ngựa quen thuộc mà mình cưỡi dưới khố chạy băng băng ở khoảng cách nhất định nào thì sẽ đổ bao nhiêu mồ hôi, mã tặc cũng có thể như thuộc lòng mà tính ra được.

Mặc dù mình hiện tại cưỡi vật không phải đại hắc mã ngày xưa quen thuộc nhất, nhưng mã tặc thủ lĩnh vẫn dựa vào kỹ thuật khống chế ngựa của chính mình càng đuổi càng gần.

Nhìn xem, nha đầu kia hoảng rồi chứ? Mã tặc thủ lĩnh phi thường đắc ý. Lại ở trong lúc chạy đua còn phân tâm quay đầu lại xem, nàng không hiểu chuyện này sao? Đây chính là điều kiêng kỵ nhất!

Hoặc là nói, nàng không phải đang nhìn khoảng cách, mà là đang nhìn tư thế oai hùng khi ta phóng ngựa? Mã tặc thủ lĩnh tự mình cảm thấy hài lòng.

Bất quá, nha đầu này vóc người quả thật không tệ. Đặc biệt trong lúc phóng ngựa chạy băng băng cần hơi nhổng người dậy, thì lại từ phía sau nhìn tới là cực kỳ vui tai vui mắt a. Nhìn cái mông nhỏ này vểnh vểnh, xem cái vòng eo thon thả kia mơ hồ uốn éo, hoàn toàn dẫn ra nam nhân tà hỏa.

Nhưng không ra mười mấy tức, mã tặc thủ lĩnh phát hiện nữ hài phóng ngựa ở phía trước không quay đầu lại liếc mắt nhìn.

Nàng ở phía trước bắt đầu đơn thuần phóng ngựa vòng qua núi chạy gấp, cũng không tiếp tục xoay người lại nhìn mình.

Cái này không quan trọng lắm, then chốt là khoảng cách của song phương sẽ càng lúc càng… xa?

Mã tặc thủ lĩnh trợn tròn cặp mắt, quả thực như không thể tin được chuyện này lại đang diễn ra.

Bởi vì dựa vào kinh nghiệm hai mươi mấy năm đánh cướp ở trên lưng ngựa của hắn, nhìn ra nữ hài phóng ngựa chạy gấp ở đằng trước, dĩ nhiên có kỹ thuật khống chế ngựa không kém chính mình!

Thậm chí ở bên trong rất nhiều động tác lách thân cây nhảy qua gềnh đá, triển khai ra thuật cưỡi ngựa thật giống như là học được từ trên người mình vậy. Còn có thật nhiều chiêu thức, chính mình cũng chưa từng thấy, mơ hồ có cái hình bóng của sư phụ dạy mình thuật cưỡi ngựa năm đó?

Lẽ nào nàng là một cái đồ đệ khác của lão gia hoả đó?

Sẽ không! Sẽ không! Lão nhân kia đã sớm ở mười lăm năm trước bị một đao của ta đâm vào sau be sườn chết rồi! Nơi nào sẽ có thu tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi làm đồ đệ như thế?

Mã tặc thủ lĩnh trong lúc miên man suy nghĩ, khoảng cách của hai người càng kéo càng xa. Dù cho hắn sử dụng hết thảy kỹ xảo phóng ngựa, đều không làm nên chuyện gì.

Vốn là đại hắc mã liền so với cái thớt ngựa dưới trướng này mạnh hơn, giờ khắc này thuật phi ngựa của nữ hài tựa hồ còn cao hơn một bậc, làm sao cũng đều không đuổi kịp.

Nhưng mắt thấy bóng người dần nhỏ, hầu như đem hắn bỏ xa đến cơ hồ sắp không thấy tăm hơi.

So phi ngựa bị vứt lại? Mã tặc thủ lĩnh không dám tin tưởng.

“Ngột* nha đầu kia! Dừng lại cho ta!” Mã tặc thủ lĩnh hoảng rồi, bắt đầu muốn hô gọi. (*thọt chân, què chân)

May là sơn đạo quanh núi không nhiều, một thời gian uống cạn chén trà đã trở lại điểm cắm trại lâm thời nơi xuất phát cuộc đua.

Quái lạ! Tuấn mã của mã tặc thủ lĩnh trở về, đột nhiên có trực giác phía sau lưng phát lạnh.

Người anh em của chúng ta đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi