TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Chứng lão hóa đúng là khiến người thúc thủ vô sách, thậm chí là bệnh chứng tàn phá lòng người.

Du Du quận chúa từ nhỏ mắc căn bệnh này, bệnh tật dằn vặt, tâm lý trải qua ma luyện, còn có nhiều năm gần như thiên tài địa bảo thuốc tốt ăn tới, khiến tâm trí nàng thành thục hơn so với mốc năm tuổi.

Mặc dù là đem nàng liệt vào người trẻ tuổi, cũng thuộc về đẳng cấp phi thường thông minh.

Lần đầu ở trên vấn đề chỉ số thông minh của người khác mà kinh ngạc, Ngô Minh tức giận đem túi đồ chơi ném một cái, mới nói: “Được rồi, sẽ không đùa với ngươi nữa. Dù sao cha ngươi mẹ cũng để ta theo cùng ngươi, ngươi chào ta bằng một tiếng muội muội sao?”

“Vô phương, ta không biết xấu hổ.” Du Du quận chúa đứng vững tại mặt ngôn từ.

“Ngươi kêu vậy, ta cũng không dám a!” Ngô Minh gần như muốn phát điên mà kêu lên.

Nàng vừa nói như vậy, khóe môi Du Du quận chúa mới lộ ra mỉm cười, nhưng chỉ là trong nháy mắt, thật nhanh lóe lên rồi biến mất.

Đổi lại người bình thường, chỉ sợ liền không chú ý được cái chi tiết nhỏ này.

Nhưng Ngô Minh có công năng quan sát của tiến hóa khung máy móc trợ giúp, nhận thấy được một chút dị thường sau, tiến hóa khung máy móc tự động tại trong đầu Ngô Minh vì nàng lặp lại tình tiết trong chớp nhoáng này.

Nàng nở nụ cười?

Thực sự nở nụ cười?

Trong đầu không ngừng chiếu lại pha quay chậm, làm Ngô Minh xác nhận sự thật này.

Tốt, có điểm này, đã nói lên nàng không phải là bức tường băng hoàn toàn không thể công phá!

Nàng chỉ là ra oai phủ đầu với ta, mà không phải thực sự có cái tính cách cứng nhắc đến chết cũng quật cường kia.

Ngẫm lại tiểu cô nương mới năm tuổi liền phải chịu số phận già yếu sớm, ở độ tuổi của nàng vốn nên vô ưu vô lo mà phát triển, thậm chí vốn nên tại trong lòng phụ mẫu nũng nịu ấy vậy mà tùy thời luôn phải nghĩ đến sắp sửa chết già…

Nhớ kỹ ở một thế giới kia, có cái tiểu cô nương cũng mắc chứng lão hóa, viết một quyển tự truyện kêu là 《 vị thành niên nhẹ nhàng già đi 》.

Thiên mệnh cấp cho các nàng đãi ngộ không công bằng, đồng hồ sinh học của các nàng so với bất luận kẻ nào đều nhanh hơn, không hưởng thụ được ngây thơ chất phác cùng thanh xuân, không hưởng thụ được giai đoạn trưởng thành cùng trải qua luyến ái, tình huống như vậy nếu đổi lại là ở trên người mình…

Oán khí của Ngô Minh đối với hài tử này thoáng qua liền tiêu mất, cũng không nói thêm gì nữa, lặng lẽ từ dưới đất nhặt lên đồ chơi vừa mới ném vào. Bỏ vào trong túi hướng trên vai vác lên: “Mặc kệ ngươi xưng hô như thế nào, mặc kệ ngươi ra oai phủ đầu với ta làm sao, ngươi đều phải nghe cho kỹ.”

Cuối cùng là khiến Du Du quận chúa sửng sốt.

“Vừa mới nãy ta đáp ứng ca ca ngươi cùng ngươi đi nước Tấn rồi, vốn định cùng ngươi tạo quan hệ tốt để dễ ở chung trên đường.” Ngô Minh tiếp tục nói: “Ta tôn trọng ngươi, ta coi ngươi là người bình đẳng, ta hi vọng cùng ngươi làm bằng hữu. Không phải là vì tới dỗ ngươi vui vẻ. Ngươi nếu như đối với ta không khách khí, ta cũng sẽ không khách khí đối với ngươi. Điểm ấy, ngươi phải nhớ kỹ.”

Nói xong, Ngô Minh cũng không quản phản ứng của nàng, trực tiếp nhảy cửa sổ liền đi ra ngoài.

Thật không ngờ Tiêu Nhược Dao trực tiếp nhảy cửa sổ rời đi, cái này thật vượt quá dự liệu của Du Du quận chúa.

Nàng thế nhưng là tác giả viết ra 《 anh hùng xạ điêu truyền 》 a. Còn viết nhiều văn tự ưu mỹ, tình cảnh thơ từ siêu tuyệt như vậy, bản thân bình sinh ngoại trừ phụ mẫu ca ca liền sùng bái nữ tử này nhất, nghĩ không ra vừa chạm mặt trong chốc lát lại lập tức đi mất.

Du Du quận chúa vội vàng đi tới bên cửa sổ, nhìn bóng lưng nàng đi xa, trong lòng có chút mất mác.

Tôn trọng?

Coi là bình đẳng?

Hi vọng làm bằng hữu?

Không khách khí đối với ta?

Chính là lời nói của Ngô Minh vẫn còn vang vọng ở bên tai nàng.

Là ta vừa nãy làm có hơi quá đáng sao?

Du Du quận chúa thành thục vượt quá tuổi tác thực, cho nàng khả năng tư duy vô cùng lớn.

Công chúa hay quận chúa sinh ra ở nhà đế vương. Đều biết khó tránh khỏi tình huống có tâm cao khí ngạo. Mặc dù là vị Du Du quận chúa thuở nhỏ mắc quái bệnh này, cũng không bỏ rơi được một loại tâm tình kiêu ngạo.

Cho nên đột nhiên thấy thần tượng xuất hiện ở trước mắt, Du Du quận chúa kiềm chế kích động trong lòng, không có giống Tiêu Mai như vậy mà kích động nhào qua kêu tỷ tỷ, mà là trầm ổn muốn giữ vững hình tượng của mình.

Nhưng thật không ngờ, tựa hồ chọc giận tới vị Tiêu Nhược Dao này.

Du Du quận chúa đứng ở bên cửa sổ, trên mặt không có biểu tình gì, trong bóng tối lại âm thầm siết chặt quả đấm nhỏ. Trong lòng là thật to hối hận.

Bản thân rõ ràng có rất nhiều lời muốn cùng nàng nói, thế nào mở miệng chính là lạnh lùng muốn làm tỷ tỷ của nàng, thậm chí trong lúc nói chuyện có chút bức bách đây?

Du Du quận chúa hận không thể mau chóng đuổi theo, hay là mở miệng gọi nàng trở về. Nhưng nhìn bóng lưng Ngô Minh rời đi, lại cố chấp cắn chặt môi không có lên tiếng.

Du Du quận chúa ở bên cạnh hối hận, Ngô Minh lại không chút do dự nào mà ly khai nàng.

Bởi vì một khi bị ra oai phủ đầu. Nếu như gượng ép ở lại, cũng chỉ mãi cứ bị động. Phương thức tốt nhất chính là rời đi nơi này, sau đó sẽ trở về tìm cách tiến triển khác.

“Tiêu cô nương, thế nào nhanh như vậy đã trở lại?” Thế tử vừa thấy Ngô Minh đi vòng tới. Quan tâm hỏi.

“Muội muội ngươi cho ta một cái đòn phủ đầu, ta bị thua thiệt lớn.” Ngô Minh liếc xéo mắt.

“Làm sao có thể.” Thế tử cười nói: “Mặc dù là Bác Thông đạo trưởng đều ở trước mặt ngươi không chiếm được tiện nghi, thì như thế nào Tiêu cô nương lại ở dưới tay xá muội ăn thua thiệt một trận?”

“Thua một trận? Ừ, không sai, cái hình dung này không sai.” Ngô Minh gật đầu.

Thế tử thấy nàng thẳng thắn thành khẩn thừa nhận như vậy, ngược lại không lo lắng: “Tiêu cô nương, ngươi nhất định là đã tính kỹ càng từ trước?”

“Không sai.” Ngô Minh gật đầu, đồng thời kiên định nói: “Ta muốn gặp Tề vương cùng Tề phi, phiền phức thế tử an bài một chút.”

“Nào dám không tòng mệnh?” Thế tử cười chắp tay.

Rất nhanh, Ngô Minh liền chờ đến khi Tề vương cùng Tề phi làm xong chính vụ.

Liệu Nhân Điện, cung điện Tề vương nghỉ ngơi.

Sau khi đơn giản khách sáo qua mấy câu, Ngô Minh quả thực tựa như thân quen cùng Tề vương và Tề phi đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn biết tất cả các thói quen của Du Du quận chúa, như sở thích ăn mặc, thú vui tiêu khiển, cùng những chuyện ngày thường thích làm.”

Tề vương cùng Tề phi sửng sốt, cùng nhau nhìn về hướng thế tử.

Thế tử lúng túng nói: “Cái này… Tiêu cô nương cùng muội muội gặp mặt, hình như là được ăn một hạ mã uy*.” (*một đòn phủ đầu)

Tề phi che miệng cười nói: “Ai nha, tiểu Du du làm sao vậy? Chẳng lẽ đánh Nhược Dao cô nương?”

“Chuyện lúc đó là như vầy.” Ngô Minh đơn giản mà nói qua một lần, còn xách túi đồ chơi ra.

“Ai nha, cái này làm thật tinh xảo, đây là búp bê sao? Dùng vải bố làm? Còn cái giấy xếp này là vật gì?” Tề phi nhìn một bàn đồ chơi mà không ngừng hỏi tới hỏi lui.

Ngô Minh nhất nhất trả lời.

“Ai… Nhưng món đồ chơi này đối với hài tử mà nói nhất định là rất tốt.” Tề phi thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Nhưng đối với tiểu Du Du, chỉ sợ nàng không chịu tiếp thu.”

“Tiêu cô nương chớ trách, Du Du nhà chúng ta một mực đam mê đọc sách, đối với các loại đồ chơi cũng không thích.” Tề vương tiếp lời nói: “Phải rồi, Tiêu cô nương viết ra 《 anh hùng xạ điêu truyền 》 nàng ưa thích nhất, mấy ngày gần đây một mực nhắc ta cầu ngươi mau viết.”

“Hả? Thực sự?” Ngô Minh vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào cái Du Du quận chúa này trên thực tế là fan hâm mộ của mình? Vậy vì sao đối với mình còn cứng rắn như vậy? Hẳn phải là như Tiêu Mai một dạng nhào tới dính ở trên người mới đúng a.

Tề phi cũng gật đầu: “Thời giờ này chắc là nàng đang ra sức học hành kinh thư, bằng không trên tay nhất định là đang cầm truyện cô nương viết ra.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi