TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ở ngoài sơn động Liên Âm sơn, Ân cốc chủ dằn vặt phải có tới thời gian uống cạn hai chén trà, khiến cho một thân đầy là mồ hôi sau đó trừng hai mắt đợi một lúc lâu.

Dùng huyền khí thôi phát ra kình phong mãnh liệt thổi độc khí, hơn nữa còn muốn khống chế thế lửa sao cho chỉ tạo khói, mặc dù là trình độ thánh giai cũng vất vả một phen.

việc đòi hỏi lực khống chế tinh chuẩn như vậy, đối với trình độ nguyệt giai trăng non như hắn tới nói, có thể làm được trong một thời gian ngắn, nhưng tiêu tốn tâm lực không nhỏ. Dù sao nếu con người luôn luôn phải duy trì một cái trạng thái nào đó thật không dễ dàng, dễ khiến tâm lý mệt nhọc khiến mức độ chú ý giảm xuống. Nhưng nếu đổi lại là Ngô Minh tự nhiên không coi là việc gì to tát, bởi vì tiến hóa khung máy móc đã là cảnh giới cơ giới hóa cao cấp hơn, hơn xa sức bền người bình thường có được.

Tất cả mê dược đều dốc ra, rót hết vào bên trong lỗ thông gió.

Thuốc này có giá trị không nhỏ cũng khó có thể tới tay, Ân cốc chủ nhưng là bỏ ra rất nhiều năm khổ cực gần đây nhất mới làm ra được. Vốn định dùng cho một vị hiệp nữ thiên tư trác tuyệt, không nghĩ tới nhanh như vậy đã dùng đến.

Ân cốc chủ đau lòng một trận, kề sát ở lỗ thông gió ngưng thần lắng nghe một lát. Nhưng cho dù là hắn tập trung cảm ứng, cũng không phát hiện được một chút động tĩnh nào bên trong.

Thất bại?

Chẳng lẽ cái lỗ thông gió này đã hỏng? Không, gió vẫn có thể đi vào.

Chờ đẫ, có thể là có miệng thông đạo khác? Hiệu quả của khói độc bị yếu bớt hoặc là trực tiếp bị một cái đầu thông gió nào đó khác hút hết ra? Hay là hai nữ nhân này thực sự nhịn rất giỏi, căn bản là có thể kềm chế khát vọng đối với nam nhân?

Ngẫm lại hiệu quả khi dùng Ma Mị thanh âm trước đó, còn có thái độ của Tiêu Nhược Dao khi nhìn thấy công pháp song tu xong mặt cũng đều không hồng…

Không câu được cá còn muốn thiệt thòi mồi câu a!

Hắn lại không ngừng mà triển khai thân pháp, lấy tốc độ cao vòng quanh bán kính sơn động và những chỗ có thể lui tới chạy băng băng, chỉ lo các nàng  từ một cửa khẩu sơn động bí ẩn khác chạy thoát.

Cực khổ có tới một canh giờ, Ân cốc chủ nhụt chí.

Hắn trở lại cửa sơn động, hận hận hướng về Âm công tử cùng Sanh lão đang nỗ lực đứng dậy trừng hai mắt.

Hai người biết hiến kế thất bại đều không dám nói chuyện, chỉ có thể nhịn xuống cơn đau nhức khắp cả người, cúi đầu thành thành thật thật đi theo phía sau cốc chủ.

Bọn họ ở ngoài động cực khổ, Ngô Minh cùng Mục Thanh Nhã ở trong động nhưng khoái hoạt, hai người như từ trong nước mò ra vậy quanh thân đầy là mồ hôi.

Trên mặt nền đá lạnh lẽo, vừa nãy cũng không có trở ngại đến thân thể hừng hực của hai người ngã xuống.

Bởi quá cận cảnh… Ngược lại Ngô Minh đem cả người Mục Thanh Nhã đều nghiên cứu qua một lần. Còn vì hai nơi đả thông huyết mạch cùng tiến một bước phát dục làm ra cống hiến trác tuyệt. Đương nhiên chỗ đó, cái đó, nơi nào đó cũng bị kích phát tột đỉnh.

Thỏ trắng nhỏ, trắng trắng xinh xinh, hai đỉnh dựng lên đến. Phấn hồng không xấu, vò vò xoa xoa nhiều đáng yêu.

Khặc khặc…

Mặc dù là tiến hóa khung máy móc, Ngô Minh đều cảm giác đầu lưỡi mình rã rời…

Luôn luôn điềm đạm Mục Thanh Nhã ở hoàn cảnh đặc thù cùng dưới dược tính kích phát, hiếm thấy phóng túng một hồi. Thậm chí tình cờ còn muốn học phương thức của Ngô Minh tiến hành đột kích ngược.

Hai người ở trạng thái thiên hôn địa ám, tiến hành thiên hôn địa ám giao lưu…

Phải có tới một canh giờ sau. Chậm rãi hoãn qua đến. Ngô Minh khà khà cười khẽ, Mục Thanh Nhã cả người đều núp ở trong mớ xiêm y ngổn ngang không dám lộ mặt ra.

Lúc này phải có điếu thuốc, vậy thì quá sảng khoái, còn muốn bày cái tạo hình. Ngô Minh đứng dậy bắt đầu mặc quần áo tử tế.

Mục Thanh Nhã vẫn cứ núp ở bên trong đống xiêm y không chịu lên.

Ngô Minh đợi một lúc lâu, dũng cảm học lời nói của Châu Tinh Trì trong phim cười ha ha nói: “Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm.”

Nàng còn muốn đưa tay ở trên cái mông Mục Thanh Nhã nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Mục Thanh Nhã nghe xong lời này. Nhưng đột nhiên ngồi dậy, kéo qua một cái xiêm y khoác lên người, hai mắt nhìn thẳng Ngô Minh một lát bất động.

Ngô Minh bị nhìn đến cả người sợ hãi, có chút chột dạ.

Đều nói trực giác của nữ nhân rất lợi hại, chẳng lẽ nàng phát hiện mình là lạ ở chỗ nào?

Mục Thanh Nhã nhìn chằm chằm Ngô Minh một lát, giống như đã quyết định vậy dùng tay ngữ một thoáng: “Sau này ngươi còn muốn lấy chồng không?”

Khoa tay xong, Mục Thanh Nhã khuôn mặt đỏ chót.

Ta vãi mồ hôi! Ngô Minh cũng không biết nàng làm sao hỏi ra câu này.

“Đương nhiên không muốn gả cho người.” Ngô Minh lắc đầu gần như trống bỏi vậy: “Ta chỉ yêu thích nữ nhân. Không thích nam nhân.”

Mục Thanh Nhã như là thở phào nhẹ nhõm, đã không còn biểu thị gì khác, yên lặng mà mặc vào quần áo.

Chỉ có điều nàng cùng Ngô Minh mặc quần áo không giống, là giống như thẹn thùng xoay lưng mặc quần áo vào vậy.

Ngô Minh nhưng trong lòng nói, còn cái gì mà thẹn thùng? Đều ăn no căng diều, phỏng chừng ta so với chính ngươi đều rõ ràng đặc thù vóc người của ngươi hơn…

Mục Thanh Nhã đã sớm tỉnh táo, nằm trên đất một lúc lâu tựa là muốn hiểu rõ tâm tư chân thực của chính mình.

Kỳ thực nàng hỏi Ngô Minh có hay không muốn gả cho người, mặc kệ trả lời làm sao. Đều sẽ không có cái gì thay đổi. Chỉ là nhận được đáp án Ngô Minh không muốn gả cho người, càng làm trong lòng nàng hài lòng hơn mà thôi.

Nàng đã xác nhận tâm tư của mình, là thật sự muốn cùng với Nhược Dao. Mặc kệ người khác thấy thế nào, ngược lại chính mình là không lập gia đình. Dù cho Nhược Dao ngày sau lập gia đình cũng là không đổi, chỉ nguyện cùng với nàng. Hơn nữa huyền vũ nữ tướng, Nguyên Liệu Điện, đều có tấm gương nữ tử cùng nữ tử đồng sinh hoạt trước đó.

Mục Thanh Nhã trong ngày thường là cái nha đầu rất an tĩnh, tâm tư cẩn thận chu đáo. Giờ khắc này dứt khoát quyết định chủ ý liền không thay đổi nữa, trái lại thản nhiên đối mặt với mối quan hệ giữa mình cùng Nhược Dao.

Hai người thu dọn xiêm y hoàn tất xong, nàng liền chủ động tựa ở bên người Ngô Minh, nhẹ nhàng kéo tay của nàng. Cùng đi xem khắc hoạ Thương Linh thanh âm trên vách tường.

Chỉ là Ngô Minh thì xem khắc hoạ, tâm tư Mục Thanh Nhã nhưng không ở trên vách tường, mà là lén nhìn Ngô Minh.

Nhìn nhìn, nàng liền lặng yên đỏ mặt.

Trong đầu Ngô Minh tiến độ phá giải mật họa trên vách tường đã đạt đến 85%. Đặc biệt thuận miệng hỏi Mục Thanh Nhã vài câu liên quan tới hàm nghĩa mật họa, đều chiếm được rất nhiều không đáp* (tay ngữ) trợ giúp, càng là đại đại tăng nhanh tiến độ học tập.

Không tới thời gian uống cạn một chén trà, trong đầu Ngô Minh vang lên âm thanh kim loại hoá nhắc nhở: ( phá giải hoàn tất, bắt đầu học tập Thương Linh thanh âm! Tiến độ hiện nay 1%, 2%, 3%…)

Lúc này, Ngô Minh phát hiện Mục Thanh Nhã nhìn trên vách tường ngây ngẩn xuất thần, thật giống như rơi vào một loại trạng thái si ngốc.

Mục Thanh Nhã vừa nãy vẫn luôn nhìn Ngô Minh, chỉ là sau khi trong lòng tràn ngập hỉ ý ấm áp, không chú ý liếc mắt tới hình khắc trên vách động một cái.

Trước nhìn hình trên vách đá như có ngộ ra, giờ khắc này đột nhiên như sản sinh một loại sức hút, đưa cả người nàng đều chăm chú hút vào.

Lần thứ nhất nhìn thấy bích hoạ, thật giống có cái đạo lí gì đang dần dần thông hiểu. Nhưng giờ khắc này cũng không biết làm sao, toàn bộ ý cảnh cùng hàm nghĩa trên bức bích hoạ, đều như đã biến thành một vũng bích thủy, đột nhiên hướng về nàng trút xuống.

Toàn bộ sự ảo diệu của Thương Linh thanh âm, ở trong đầu Mục Thanh Nhã giống như “thể hồ quán đỉnh” vậy hoàn toàn thông hiểu!

Nguyên bản Mục Thanh Nhã có nhiều thiên phú để có thể lĩnh ngộ Thương Linh thanh âm, dĩ nhiên so với tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh còn sớm học được cái bí pháp này.

Chỉ tiếc, nàng không cách nào phát ra tiếng.

Cho nên trong cái lúc biết bản thân mình đã lĩnh ngộ được Liên Linh chi âm, ngoại trừ thương cảm cùng tiếc hận nhàn nhạt ra, ngược lại thì vui mừng thay Ngô minh cùng tộc nhân mình.

Bởi vì nàng thấy khi mình đã lĩnh ngộ được, chí ít có thể giúp Ngô Minh cũng học được. Hơn nữa cũng có thể dùng tay ngữ chỉ cho những tộc nhân khác biết một ít đạo lý của Thương Linh thanh âm.

Nhưng là, Mục Thanh Nhã không nghĩ tới. Ở trong một hồi mê loạn vừa nãy, nàng từ Ngô Minh nơi đó thu được chỗ tốt vượt xa sức tưởng tượng.

Du Du quận chúa vì bộ gien khiếm khuyết tạo thành chứng lão hóa, đều có thể mượn máu tươi của Ngô Minh giảm bớt. Hiện tại dây thanh của nàng bị hao tổn, còn là vấn đề sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi