TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Hai tay Ngô Minh mỗi tay bắt một mũi tên, mà đuôi mũi tên hãy còn hơi rung.

Để cho nàng kinh ngạc chính là, hai cái mũi tên này tuy rằng tạo hình bình thường, thậm chí có thể nói hơi có chút thô sơ, nhưng lực bắn tên lại rất kinh người. Cũng may là tiến hóa khung máy móc có thể trong nháy mắt đề thăng cường độ cơ bắp, bằng không nói không chừng còn có khả năng lực bắt không đủ mà khiến mũi tên nhọn bắn xuyên qua.

“Phòng bị!” Tề Thường khẽ quát một tiếng, bước ngang chắn trước người Ngô Minh.

Nàng tuy rằng lần thứ nhất không có phản ứng kịp thời, nhưng phản ứng lần thứ hai còn là biểu hiện ra tố chất tốt đẹp của một thị vệ.

Tốc độ mũi tên nhọn phóng tới thật nhanh, khoảng cách tiếng lên dây cung cùng mũi tên bắn tới không kém nhau chút nào, may mà là tiến hóa khung máy móc của Ngô Minh phản ứng mau lẹ, bằng không chỉ sợ là hai người đều đã bị bắn trúng.

Đợi một lát, người bắn tên vẫn không thò đầu ra.

Ngô Minh lo lắng sẽ có người tập kích Tề Thường, liền không có đuổi theo tra xem là ai bắn tên.

Chờ một lát, Ngô Minh cúi người áp tai trên mặt đất, nghe ngóng một lát sau đứng lên nói: “Có tiếng một thớt ngựa chạy đi hướng bắc. Còn chính là phương hướng chúng ta phải đi, lẽ nào lại trùng hợp sao? Ngươi nghĩ như thế nào?”

“Có lẽ, nhưng vẫn chưa thể xác định.” Tề Thường thấp giọng nói: “Hình như tặc nhân chạy thoát?”

“Chúng ta chớ có lo lắng nhiều chuyện, mau nhanh làm chính sự trước quan trọng hơn?” Ngô Minh nhìn đoạn đuôi mũi tên có khắc ký hiệu, lại nhìn coi ký hiệu trên cửa chính thôn trại: “Có lẽ người bắn tên chính là người của cái thôn trại này, ngươi xem trên mũi tên có khắc ký hiệu tương đồng.”

“Đúng là như vậy.” Tề Thường một bên vẫn duy trì cảnh giác cẩn thận quan sát bốn phía, một bên nhìn mũi tên một chút: “Chữ khắc trên mũi tên cùng ký hiệu trên cửa thôn trại tương đồng, có lẽ người bắn tên chính là hộ săn bắn trong thôn trại. Mũi tên được làm tương đối thô lậu. Còn khắc lại chữ, nghĩ đến cũng không phải tên do quân đội dùng.”

Do dự một chút. Tề Thường lại gật đầu đồng ý nói: “Ngươi nói đúng, chính sự của chúng ta quan trọng hơn.”

Hai người cẩn thận lên ngựa, ly khai chỗ thôn trại không một bóng người.

Cưỡi ngựa, Ngô Minh suy nghĩ một chút, từ trong túi hành trang đeo hai bên mông ngựa lấy ra rất nhiều vũ khí, đeo lên trên người.

Các loại vũ khí rơi xuống lúc cùng Ma Âm Cốc đối địch đã sớm bổ sung hoàn tất, chỉ là khi chạy đi nghĩ vướng bận, nên chỉ mang một số binh khí nhẹ bao gồm thanh bảo kiếm do Tề Phi đưa. Hiện tại nàng cảm giác trên đường không yên ổn. Vẫn là đeo ở trên người a.

Ngay sau đó Ngô Minh cả người ăn mặc, lại thành hình dạng thương nhân bán binh khí.

Tề Thường trong lòng hơi có chút cảm thấy buồn cười. Thế nào trước đó nói mấy câu còn như là người từng trải, lúc này treo đầy một thân binh khí lại lọt xuống đáy giang hồ thái điểu*? (*ý nói chim chưa mọc lông, mới sơ nhập giang hồ)

Võ kỹ của ngươi có cao thâm làm sao, tối đa cũng chỉ thông hiểu hai ba dạng binh khí, treo nhiều như vậy ngoại trừ phô trương thanh thế, thì không người nào sẽ tin ngươi đều có thể sử dụng hết.

Xuất phát từ khách khí, Tề Thường trái lại không có đem những ý nghĩ này nói ra.

Chậm rãi cưỡi ra nửa dặm đường. Cũng không có gặp lại tập kích.

Tề Thường có chút vui vẻ nói: “Xem ra mới vừa rồi là một hồi hiểu lầm, khả năng chỉ là tặc nhân lo lắng quá nhiều, cái người của thôn trại kia cho chúng ta là hạng phỉ nhân mã tặc. Cũng không đúng lắm, tại sao có thể là hai nữ tử.”

“Không… Ta kế tiếp nói cho ngươi một nội dung rất trọng yếu, ngươi chăm chú nghe, nhưng nghìn vạn lần chớ nhìn xem chung quanh.” Ngô Minh một bên chậm rãi phóng ngựa mà đi. Một bên chậm rãi nói: “Tại ngoài một dặm có hai người thủy chung vẫn luôn theo chúng ta. Bọn họ không có kỵ mã, cũng một tả một hữu giữ một khoảng cách nhất định với chúng ta.”

“Cái gì? Có người theo dõi?” Tề Thường lại càng hoảng sợ. Theo bản năng đã nghĩ nhìn chung quanh, nhưng may là trước có Ngô Minh nhắc nhở, nàng mới hiện ra tố chất được huấn luyện nghiêm chỉnh, cố nhịn xuống.

Sức quan sát của tiến hóa khung máy móc Ngô Minh tại sau khi huyền khí đề thăng càng thêm kiệt xuất. Tề Thường được trải qua huấn luyện cũng không có phát giác có người bám theo.

Sẽ là ai theo dõi? Hộ săn bắn? Hoàn toàn không giống. Trong lòng Ngô Minh càng ngày càng nghi hoặc.

“Chúng ta hướng phía bắc chạy gấp a. Hi vọng chỉ là trùng hợp.” Ngô Minh tại sau mông ngựa quất một roi.

Hai người bốn ngựa chạy gấp.

Trong lúc chạy đi, Ngô Minh nói: “Không phải là trùng hợp. Hai kẻ theo dõi chúng ta lại có thể theo kịp tốc độ tuấn mã. Huyền khí sẽ là mấy sao?”

“Chí ít cũng là tứ tinh a, hơn nữa nếu như có thể theo kịp một canh giờ, chỉ sợ là đã đạt đến ngũ tinh trở lên!” Tề Thường trong lòng bồn chồn.

Nàng sớm đối với việc Thiên Ba Phủ chỉ phái mỗi mình theo Ngô Minh đã cảm thấy có chút lực bất tòng tâm. Tuy rằng sớm nghe nói qua Ngô Minh tại trên sân đấu Thiên Ba Phủ đánh cho đệ tử thân truyền của Bác Thông đạo trưởng chật vật chịu không nổi, còn dạy dỗ người của Vũ Quốc một phen, nhưng sau khi mình gặp lại một điểm đều không cảm giác được nàng có dáng vẻ thật lợi hại gì.

Lúc này nghe nói có người theo dõi, nàng càng thêm lo lắng. Bởi vì vẻn vẹn cho rằng Ngô Minh có kỹ xảo nhận biết có người truy tung nào đó, lại nghĩ không ra Ngô Minh đã đủ để cùng cửu tinh huyền vũ cao thủ đối đầu.

Tuấn mã hai người chạy gấp, nhưng Ngô Minh lại vẫn có thể phát hiện bị người theo dõi.

Phi nhanh đến một chỗ khe núi, Ngô Minh sớm lấy ra kính cung* tùy thân, hai mũi tên hồi nãy cũng được kẹp ở trong tay, tiếp tục bảo trì tư thế lôi kéo dây cương. (*cung ngắn)

“Địa hình ở đây có khả năng bị đánh lén, chúng ta lưu ý sẽ có người đánh lén hay không.” Ngô Minh tại tiếng vó ngựa đối với nữ thị vệ Tề Thường nói: “Ngươi chỉ cần bảo vệ tốt bản thân là được, ta tự bảo vệ mình hoàn toàn không có vấn đề.”

Tề Thường trên mặt phiếm hồng. Uổng công bản thân được xưng là thị vệ, lại có thể ốc còn không mang nổi mình ốc, còn muốn được Tiêu Nhược Dao chiếu cố như vậy. Trong ngày thường những kỹ năng thị vệ được huấn luyện, tựa hồ vào thời khắc này cũng không dùng được hoặc phản ứng không kịp nữa.

Kỳ thực Tề Thường coi như đã tự coi nhẹ mình. Nàng lần này là bị an bài đi ra, chủ yếu là các nữ thị vệ Thiên Ba Phủ khác đẳng cấp huyền khí cũng không cao, đổi lại nếu phái tứ tinh, ngũ tinh ra làm nhiệm vụ dẫn đường, còn không bằng phái nàng cái người biết chú ý bản phận này. Dù sao cũng đám người thế tử nghĩ Ngô Minh căn bản không cần lo lắng vấn đề thực lực, hơn nữa cũng không nghĩ ra tại ven đường từ Tề quốc tới nước Tấn quốc sẽ có đại sự gì phát sinh.

Hai người bốn con ngựa chạy cực nhanh, khi tiến vào đoạn đường khe núi dần dần giảm tốc độ, hai bên vách núi cao vót, cây rừng rậm rạp, đích thật là địa thế đánh lén khách qua đường rất tốt.

Bởi vì trước đây đã từng bị tập kích, Tề Thường xem chỗ nào cũng đều gặp nguy hiểm, chính ngửa đầu nhìn, đột nhiên kinh hãi cảm giác trên vách núi có hai đạo hàn quang phóng tới.

Vừa thấy hàn quang, đồng thời “Sưu sưu ——” Tiếng mũi tên xé không truyền đến, là hai mũi tên hướng hai người bay vụt tới.

Trong chớp nhoáng này, Tề Thường không kịp phản ứng, lại thoáng nhìn bên cạnh Ngô Minh đã giương cung lên từ lâu, thật giống như đã sớm biết vào giờ khắc này sẽ có mũi tên nhọn bay tới vậy mà sớm làm ra ứng đối.

Ngươi định cầm thân kính cung đánh rớt mưa tên sao? Thân cung là cong, cũng không dễ nắm giữ. Tề Thường trong nháy mắt nghĩ. Vậy còn không bằng cầm kiếm nơi tay thuận tiện hơn.

Tề Thường đã đem chủy thủ thiếp thân giơ cao ở trong tay.

Nhưng động tác Ngô Minh lại không phải như vậy.

Nàng lại là hướng phía hai mũi tên nhọn bay tới dương cung cài tên!

Không được a! Ngươi nghĩ dùng tên của mình bắn ra đánh rơi tên đánh lén?

Đùa gì thế?!

Tề Thường không khỏi kinh hô một tiếng: “Cẩn thận!”

Nhưng lời vừa mới ra miệng, Ngô Minh đã liên hoàn bắn ra hai mũi tên.

Keng keng ——

Tiếng Tề Thường kinh hô vừa dứt, hai tiếng kim loại va chạm trên không đã truyền đến.

Không thể nào chứ?!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi