TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Loan cánh tay* bắn tên rất đẹp trai sao? (*ta không biết tả động tác này thế nào, nhưng trong môn bắn cung Kyudo của Nhật Bản có làm động tác này rồi mới thu tay từ từ về bắn, còn ở đây là để vậy bắn luôn)

Một chút cũng Không có.

Càng là cùng tư thế anh tư hiên ngang đáp không lên một bên*. (*trái ngược)

Ngô Minh hi sinh hình tượng vẻ ngoài, cầu cho bản thân sẽ không bị dây cung đánh đau nhức…

Được rồi, các loại cự ngực thần tiễn thủ trong truyền thuyết, đều là bắn tên thế nào? Các ngươi có bản lĩnh biểu diễn cho ta một lượt?

Cũng có khả năng là nghiêng người nén ngực bắn? Cùng với cong cánh tay không có khác biệt gì lớn…

Thật giống như đột nhiên có thể lý giải, một cái đại ngực muội tử, vì sao thông thường không có thiên phú bắn tên.

Ngô Minh trong lòng cực kỳ phiền muộn. Không trách vì sao ở dị thế giới xạ thủ của tộc yêu tinh trong truyền thuyết, nữ yêu tinh đặc biệt am hiểu bắn tên, ngực cũng không lớn.

Vốn là dự định ngạo nghễ xoay người lại bắn, nhưng bị loại tư thế quái dị này bức bách, nàng cũng là không có tâm tình đi bày tạo hình.

“Xem ta giương cung xạ đại điêu.” Ngô Minh thuận miệng nói một câu.

Kẹt kẹt kẹt —— âm thanh dây cung kéo căng hết cỡ.

Không thể nào? Nàng biết bắn tên?

Bọn thị vệ ở ngoài mười mấy bước sợ hết hồn. Thậm chí có người theo bản năng muốn trốn về sau hoặc là đi lấy tấm khiên.

Người có nhãn lực sắc bén thậm chí nhìn ra, cây cung này lại là tứ thạch cung! Nàng lại đem tứ thạch cung kéo căng?!

Mấy ngàn xạ thủ vừa nãy kia, trang bị tiêu chuẩn chỉ là tam thạch cung. Mặc dù là thần xạ doanh*, cũng chỉ là tam thạch rưỡi mà thôi. Chỉ có số rất ít tinh nhuệ, tỷ như người mới vừa rồi được sắp xếp bắn lén kia, mới có năng lực kéo mãn mà thôi. (*thần ở đây ý chỉ là sự thành thạo, trong quân được chia ra nhiều doanh, thần xạ doanh là những binh sĩ chuyên dùng cung)

Băng ——

Véo ——

Dây cung vang động, tứ thạch cung bị Ngô Minh kéo căng tới như trăng tròn đầy tháng vậy, mũi tên đem theo một chút huyết nhục vương tử, đột nhiên bắn ra ngoài.

Xa xa người bắn tên kia còn chưa kịp phản ứng, hoặc là nói bởi vì thời gian quá ngắn, căn bản phản ứng không kịp nữa.

Nàng làm sao phát hiện vị trí của ta? Ta nhưng là bí mật ẩn nấp ở bên trong lều chỉ lộ ra một chút khe hở. Đây là điều thắc mắc trong nháy mắt cuối cùng của tính mạng hắn.

Phốc xuy một tiếng, vị kia thần tiễn thủ xạ tên bắn lén, đã bị xạ đổ. Ngay đến tiếng kêu thảm thiết đều không có phát sinh.

Tứ thạch kính* cung bắn. Ở nơi cổ họng trực hắn tiếp xuyên qua một cái động, lỗ máu to bằng cánh tay thô. (*sức lực, ý nói cung cần dung nhiều sức để sử dụng)

Hai cái chân còn muốn giật giật, mắt thấy đã không còn sống.

Kỳ thực không có cái gì lạ cả, tên từ tứ thạch cung bắn ra. Đừng nói thân người. Liền coi như là tấm khiên bình thường đều sẽ bị bắn thủng.

Nàng không chỉ có biết bắn tên, hơn nữa còn giống như là thần tiễn thủ.

Đám người Phó Thống lĩnh tự nhiên không đau lòng vì một tên thần xạ thủ tử vong. Nhưng đối với việc sử dụng kính cung bắn trả của Ngô Minh lại giật mình không nhỏ.

Cái này cần bao nhiêu khí lực?

Nàng nhưng là cong cánh tay nâng cung lên, kéo tứ thạch cung căng mãn dây!

Cái gọi là hai vai nhoáng lên một cái có nghìn cân lực, tuyệt đối là hình dung nàng đi?

Ách, nàng?

Trời ạ. Không trách Tiêu Nhược Dao có biệt hiệu là nữ hán tử, quả thật là không kém chút nào so với nam tử hán a!

Đám người phó thống lĩnh trong long kinh ngạc.

Còn dám phái người giở trò sao? Còn dám phái người ám sát sao?

Nhìn kết cục Tuyên vương tử, khi mỗi lần uy hiếp đến nàng, xui xẻo đều là Tuyên vương tử!

Ngô Minh trong lòng sảng khoái vô cùng, nhìn Tuyên vương tử bưng bàn tay, vui vẻ mà hừ một tiếng: “Ta tựa là muốn để cho các ngươi sợ ném chuột vỡ đồ!”

Ấy? Không đúng… Ngô Minh rất nhanh hối hận. Cái này không phải nói chính mình là con chuột?

Chính là nữ lão thử. Ừ, khá giống là mễ lão thử. Vậy cũng không được a.

“Nếu như thủ hạ của ngươi còn dám vọng động, ta liền ngọc đá cùng vỡ.” Ngô Minh cuối cùng cũng coi như tìm tới từ tương đối thích hợp để hình dung.

“Tiêu cô nương, ta cần y quan.” Tuyên vương tử hàm răng run lên nói: “Tuy rằng tại hạ ở trong mắt cô nương, có thể không đáng nhắc tới. Nhưng tại hạ vẫn là rất coi trọng cái mạng này của mình.”

“Thấy ngươi đã trúng độc. Vẫn để cho y quan đến trị liệu một chút đi.” Ngô Minh liền tự móc ra một cái bình thuốc, hướng về trên tay Tuyên vương tử rắc một cái.

Hơi có chút keo kiệt, rắc không nhiều, nhưng vẫn tính là bao phủ toàn bộ.

Mặt bên dưới cũng là như thế.

Không biết là thuốc bột gì, thấy hiệu quả thần kỳ, máu tươi đang dâng trào trên bàn tay lập tức đình chỉ. Tuyên vương tử cũng cảm giác bàn tay bị tên xuyên qua không còn đau đớn thấu xương như vừa nãy nữa.

Ngô Minh lại tiện tay kéo xuống đến một mảnh góc áo, xoạt xoạt mấy lần băng bó xong cẩn thận, động tác thuần thục cực kỳ nhanh.

Lần này, không còn ai hoài nghi Ngô Minh vừa nãy cho Tuyên vương tử nuốt là độc dược.

Năng lực đạt đến trình độ thông thạo như vậy, thậm chí vượt quá y quan theo quân, làm sao sẽ cần nói khoác để phô trương thanh thế?

Tuyên vương tử thậm chí cảm giác trong bụng mình, dường như có con sâu gì đang ngọ nguậy vậy.

Sẽ không là độc cổ chứ? Tuyên vương tử thậm chí hoài nghi là theo tây vực cảnh ngoại truyền vào dị tộc quỷ quái độc cổ. Đối với nha đầu này, tất cả đều có khả năng.

“Được rồi, chúng ta tiếp tục uống trà.” Ngô Minh cười hì hì thật giống hết thảy mọi chuyện đều không có phát sinh, kính cung mới vừa dùng để giết người lại được đeo lên vai, đưa tay đi lấy chén nước.

“… Tại hạ cả gan muốn xin hỏi một chút.” Tuyên vương tử trù trừ một chút, rốt cục bưng nơi tay trái băng bó hỏi: “Tiêu cô nương, ngươi đặt mình vào nguy hiểm, mang theo ta đi tới Vũ doanh, mọi người tự nhiên đều biết không phải cái gì mà thiếp thân hầu hạ đơn giản như vậy.”

“Vậy ngươi nói ta là tới làm cái gì?” Ngô Minh thuận miệng hỏi ngược lại.

Ta nào có biết ngươi muốn làm gì? Quỷ mới biết! Tuyên vương tử vừa đau vừa hận, nhưng là cái mạng nhỏ của mình xác thực là nắm ở trong tay của đối phương.

“Ngươi đang hận ta?” Ngô Minh hừ một tiếng.

“Không có! Làm sao có thể?!” Tuyên vương tử lập tức dồn sức lắc đầu.

“Ngươi có biết, Tề thế tử vì ta từng đi đào qua phân người?” Mi mắt Ngô Minh đều không nhấc nói một câu. Âm thanh này hết sức khống chế ép tới thấp điểm, mặc dù là Lộc lão cùng Hạc lão đều nghe không rõ ràng.

Nàng đương nhiên sẽ không nói tỉ mỉ, là bởi vì duyên cớ dùng giòi bọ làm phương pháp trị liệu.

“Đào, đào phân người?” Tuyên vương tử quả thực không thể tin được.

“Công khai đương nhiên không tiện thừa nhận, nhưng hắn xác thực vì chiêu hiền mà làm đến một bước này. Ta còn giống như gõ qua trúc giang* hắn.” Ngô Minh cười lại đi trong miệng ăn một khối mứt: “Như vậy chủ nhân, cùng ngươi cái này Tuyên vương tử so với, đổi làm ngươi, chịu vì ai bán mạng?” (*gõ trúc giang ở đây hiểu là làm giá, kiểu như Lưu Bị từng đi ba lần mới mời được Gia Cát Lượng vậy)

“…” Tuyên vương tử trầm mặc.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình không hề kém so với Tề thế tử. Trên tướng mạo hai người đều là suất* ca, mỗi người mỗi vẻ đẳng cấp cách biệt không có mấy. Thân thế có sở trường riêng, một vị là đại nước Vũ vương tử, một vị là nước Tề Thế tử, hai giằng co giảm bằng nhau. (*suất hay còn được đọc là soái, hai mươi năm trước ta thường nghe bậc trưởng bối dùng từ suất để khen ai đó đẹp trai, còn bây giờ mọi người đều đọc là soái)

Có thể phần này mới thu được lòng của người ta… Nếu thật sự là đào phân người, chính mình là tuyệt đối không so được.

“Tiêu cô nương, tại hạ thành tâm mời chào ngươi.” Tuyên vương tử nghiêm mặt nói: “Vết thương nơi bàn tay có thể coi như uống máu ăn thề. Chỉ cần Tiêu cô nương đầu nhập ta, tại hạ tất nhiên không phụ cô nương, nếu không thì để huyết thủy ta lại chảy*!” (*ý là nếu hắn phụ bạc thì để máu huyết của hắn lại chảy lần nữa)

Nếu là mãng phu, chỉ sợ hận không thể lập tức gọi thủ hạ đem nàng chém thành mười tám đoạn, hoặc là nổi lên một lần thập bát mô*… (*cổ nhân có bài thập bát mô – mười tám điệu sờ, mỗi điệu là sờ một chỗ, người thời nay thì có năm mươi sắc thái, mỗi trò là một sắc thái)

Cái tên Tuyên vương tử này, một mực nhắc lại chuyện cũ, lại nổi lên tâm ý mời chào.

Hạng người dã tâm cường thịnh, cầm được thì cũng buông được. Chính là làm đại sự bất kể tiểu tiết, Tuyên vương tử có thể nói ra câu nói này, tuyệt đối là có một loại tiềm chất kiêu hùng.

Kỳ thực hắn làm như vậy, còn có cái nguyên nhân rất trọng yếu.

Tựa là ở trong mắt hắn, thậm chí trong mắt rất nhiều người, Tiêu Nhược Dao không như nam tử bình thường, mà chỉ là cái cô nương chưa lấy chồng. Chỉ cần có thể tới tay, sau đó nhất định sẽ khăng khăng một mực đi theo mình…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi