TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Lấy binh khí cướp đoạt dùng lực chưởng khống không gì sánh được tinh chuẩn ném mạnh, Ngô Minh nhún nhảy lên xuống mười mấy cái, lại đánh ngã mấy người thị vệ, chạy ra khỏi tầng tầng vây khốn của trận doanh Vũ quốc.

Chúng tâm không đồng lòng, là nguyên nhân trọng yếu để nàng có thể phá vòng vây.

Nếu như trận doanh Vũ quốc có thể cứng cáp hơn một ít, hoặc là càng có đại tướng xuất sắc áp trận, khiến lòng của binh sĩ không có dễ dàng bị yếu mềm rời rạc như vậy, kết quả rất có khả năng sẽ hoàn toàn tương phản.

Mặc kệ huyền khí của Ngô Minh cao bao nhiêu, hay là là lực kéo dài của tiến hóa khung máy móc kinh người cỡ nào, chung quy cũng là có một mức giới hạn. Nàng chỉ là cửu tinh huyền khí, vẫn còn ở trình độ mà nguyệt giai thánh giả coi là kiến hôi.

Chỉ cần Vũ quân biết luân phiên tấn công Ngô Minh hợp lý, chưa tính có thị vệ hỗ trợ, hơn vạn binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh cũng có thể đem Ngô Minh mệt gần chết rồi, cuối cùng tối đa chỉ có chạy trối chết. Nếu là thị vệ bao vây tấn công, hai vị nguyệt giai thánh giả có thể phát huy đầy đủ thực lực, chỉ sợ Ngô Minh đã sớm tẫn lực bị bắt rồi.

Cũng may Ngô Minh không phải là cái gia hỏa cậy mạnh độc xông Vũ doanh, nàng biết sức người có lúc mà kiệt. Tại trước mặt quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh đồng nhất, võ lực của một cá nhân dù sao cũng có hạn, đối mặt với chiến thuật biển người nhấp nhô bị mệt chết cũng có thể.

Tại cửa khẩu trận doanh nơi có buộc ngựa, Ngô Minh thật nhanh lôi ra hai con ngựa. Chính mình cưỡi một con, cùng dắt dây cương dẫn theo sau một con, mới thúc vào bụng ngựa hướng mặt phía đông chạy đi. Bởi vì thính giác bén nhạy cùng cảm quan nói cho nàng biết động tĩnh, phương hướng phó doanh có người hô ngựa hý, mặt đất khẽ chấn động, đã có mấy nghìn kỵ binh xuất kích.

“Tiêu Nhược Dao không được chạy!” Bọn thị vệ cùng bọn lính cùng kêu lên hò hét.

Thế nhưng bước chân đuổi theo tựa hồ cũng không quá lo lắng hoảng loạn, thậm chí còn coi như là đều răm rắp chạy tới.

Một ít binh sĩ truy theo ở mặt trước, còn dường như không cẩn thận té một cái hay gì đó, sau đó rất nhanh rơi lại phía sau.

Sau đó binh sĩ ngã sấp xuống càng ngày càng nhiều, một ít thị vệ đều xuất hiện tình huống dị thường.

“Nghĩ không ra cái Tiêu Nhược Dao này huyền khí hùng hậu, lại còn ở giữa lúc đang giao thủ âm thầm chấn thương kinh mạch của ta…” Có thị vệ khóe miệng rỉ máu, căm giận quỳ một chân trên đất, giùng giằng muốn bước lên phía trước đuổi theo lại khó có thể hoạt động thân thể.

Có thật nhiều nhiệt tâm thị vệ thành khẩn nâng hắn, tranh nhau hỗ trợ người bị thương.

Ngay sau đó. Toàn bộ Vũ quốc chủ doanh đuổi theo Ngô Minh, tốc độ kia quả thực như là đang tại kỵ mã tản bộ…

“Mau đuổi theo! Đều mau đuổi theo cho lão tử!” Râu quai nón nha tướng Triệu Bát Cân hổn hển.

Mắt thấy Ngô Minh đột phá vòng vây mà đi, hắn gấp đến độ thẳng giậm chân. Có thể là trình độ chỉ huy của hắn thực sự không đủ để chưởng khống hơn vạn người, tức đến giậm chân cũng không có cách nào, chỉ có thể vung vẫy lệnh kỳ đốc xúc người đuổi theo. Sau đó thậm chí mình cũng sai người kéo ngựa qua đây, mang theo binh sĩ bắt đầu đuổi theo.

Tại chủ trận doanh đây dưới tay vị nha tướng cầm lệnh kỳ điều động, truy đi ra hơn năm ngàn kỵ.

Ít đến thấy thương a. Có ít nhất ba phần tư binh sĩ không có nghe hắn điều khiển. Đại lượng trung giai tướng đột nhiên tử trận, khiến quân doanh vốn là có vấn đề về phe phái từ trước bắt đầu rơi vào cảnh chia năm sẻ bảy.

Quân đội khó tránh khỏi có phe phái, chỉ có bản bộ* tướng quân cùng những thân binh của vị nha tướng kia, tại đánh mất người lảnh đạo trực tiếp sau tuyển chọn nghe theo vị nha tướng này chỉ huy. Đám người còn lại là có tư tâm, không chịu tuỳ tiện tuân theo một cái nha tướng an bài. (*là những tướng quân vốn ở chủ doanh, hoặc đã ở lâu trong chủ doanh mới nghe theo lệnh kỳ)

Tướng lĩnh còn sống ở chủ doanh Vũ quốc, cơ bản đều là những tên vũ phu thô thiển ở tầng thấp. Có thể không có bao nhiêu tầm mắt lâu dài. Bọn họ phần lớn nhất thời đều nghĩ không muốn truy đuổi Tiêu Nhược Dao, mà chỉ là muốn chờ Tuyên Vương Tử hạ lệnh mới làm.

Thế nhưng, Tuyên Vương Tử bây giờ căn bản không để ý tới điều động những cánh quân đã đánh mất tướng lĩnh chỉ huy trực tiếp này. Đặc biệt Tuyên Vương Tử đã không tín nhiệm cái đám binh sĩ bị làm cho gãy sĩ khí, quân tâm đại giảm này nữa.

Ngô Minh giơ roi đánh ngựa, hướng phía đông một đường chạy đi.

Vết tích sứ đoàn nước Tề chạy trốn rất rõ ràng, dù sao đội ngũ cũng gần tới hai ngàn người ở trên đường đất thời đại này thì trong khoảng thời gian ngắn khó có thể lau đi vết tích. Ngô Minh dọc đường đuổi theo.

Phía sau mơ hồ nghe được thanh âm truy binh của chủ doanh đuổi theo mình.

Chỗ xa hơn là truy binh từ phó trận doanh mà Tuyên Vương Tử tự mình dẫn động đuổi theo Tề thế Tử.

Không sai, bởi vì vị trí địa lý phó trận doanh Vũ quốc khá xa, mặc dù Tuyên Vương Tử vô cùng nôn nóng tiến lên. Khẩn cấp điều động toàn bộ nhân mã, cũng là hao phí thời gian một chén trà trở lên.

Toàn bộ phó trận doanh ngoại trừ đầu bếp, thị nữ, thợ xây, phàm là người trong quân tịch toàn bộ xuất động, cộng lại ước chừng năm nghìn kỵ, theo Tuyên Vương Tử một đường truy sát mà đến.

Vì sao phó doanh Tuyên Vương Tử chỉ có năm nghìn kỵ binh? Bởi vì trước đó đã bị Ngô Minh lừa đi ba nghìn quân mã, thiếu vật cưỡi…

Có ít sĩ tốt nguyên bản thân là kỵ binh, thiếu chiến mã sau chỉ có thể bộ hành mà chạy, nhưng cũng không đáng kể.

Lúc triệu tập nhân mã. Tuyên Vương Tử thuận tiện mắng: “Tiêu Nhược Dao chết tiệt! Lại có thể sớm bẫy ba nghìn quân mã của ta…”

Lúc đó chiến mã bị đút ba đậu đưa đi thổ thành, tự nhiên đều là điều từ phó doanh. Dù sao lúc đó chủ doanh mới là trận tiền vây khốn thế tử.

Không quản được nhiều như vậy, Tuyên Vương Tử là có bao nhiêu người liền mang bấy nhiêu người.

Một cánh năm nghìn kỵ binh tuôn ra phó doanh, thẳng hướng mặt đông đuổi theo.

Tuy rằng năm nghìn cái kỵ binh này tổng hợp lại tố chất không bằng tinh binh tại chủ doanh, dù sao ban đầu là sử dụng làm quân hậu cần như một sự lựa chọn thứ hai, nhưng Tuyên Vương Tử cùng Lộc lão đều nghĩ so với quân tâm bất ổn vẫn tốt hơn.

Nghĩ như vậy cũng đúng, kỵ binh hình thành khí thế. Căn bản không cần độ huấn luyện quá nhiều, hơn nữa đuổi theo chỉ là hai ngàn người sứ đoàn nước Tề.

Ngô Minh một bên chạy, một bên âm thầm sốt ruột.

Tuyên Vương Tử quả nhiên là bỏ lại ta, trực tiếp tới truy sát Tề thế tử.

Nếu như thế tử bị đuổi kịp. Tại trong loạn quân cũng không biết nguyệt cấp cao thủ đến cùng có thể phát huy bao nhiêu tác dụng. Tàn Đông lão giả và Bi Thu lão giả phải phân chia bảo vệ Tuyên Vương Tử cùng Du Du quận chúa, chỉ sợ lực phát huy có hạn.

Vị trí hiện tại của mình so với vị trí Tuyên vương tử có ưu thế hơn một ít, có lẽ có thể kéo dài thêm một chút thời gian.

Tình huống hiện tại là, cùng hướng phía đông nước Tề có bốn nhóm người đang chạy gấp.

Nhóm người thứ nhất là sứ đoàn của Tề thế Tử.

Thứ hai là Ngô Minh.

Nhóm thứ ba là nha tướng râu quai nón Triệu Bát Cân suất lĩnh năm nghìn truy binh từ chủ trận doanh. Cái nhóm này đội hình hỗn tạp, quân tâm lung lay ngược lại thì lực uy hiếp không lớn.

Nhóm thứ bốn mới là năm nghìn kỵ binh do Tuyên Vương Tử lãnh đạo.

Bởi vì vị trí địa lý của phó doanh khá xa, cho nên Tuyên Vương Tử ngược lại là rơi vào phía sau.

Thế nhưng cái cánh quân này của hắn là đầy đủ sức lực nhất, người cầm đầu chạy trước tự nhiên toàn quân anh dũng, ngược lại là tốc độ truy đuổi nhanh nhất, có sức uy hiếp nhất.

Ngô Minh vừa nghĩ vừa phóng ngựa chạy gấp, rất nhanh phía trước là một khe núi.

“Tiêu cô nương! Tiêu cô nương không bị sao?!” Kim thị vệ trưởng mang theo mấy người thị vệ từ nơi bí ẩn trong khe núi mừng rỡ nhảy ra, hướng phía Ngô Minh chạy tới liều mạng vẫy gọi: “Thế tử bảo bọn ta đợi ở đây tiếp ứng cô nương!”

Ngô Minh đem dây cương ngựa siết lại còn chưa kịp nói chuyện, đám người Kim thị vệ trưởng nhìn Ngô Minh một thân chật vật không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, suýt nữa chảy nước mắt xuống tới.

Cô nương làm người ta cảm thấy kính nể cỡ nào a! Vì Tề quốc, vì thế tử an nguy, dĩ nhiên chém giết đến loại trình độ này!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi