TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Bên cạnh có đội trưởng binh sĩ nịnh bợ nói: “Vương tử ngài từ vừa mới bắt đầu đã lấy đạo quân tử đối đãi với nàng, ai ngờ nàng lấy lòng tiểu nhân đối đáp, đạo quân tử nhất định chịu thiệt. Nhưng cái Tiêu Nhược Dao này dù sao chỉ là cái vai hề, ngài vừa nghiêm túc lên, nàng đã không thể chống đỡ sớm muộn cũng sẽ ngoan ngoãn chịu trói.”

Tuyên vương tử cười ha ha. Người đội trưởng tiểu binh này có tiền đồ, tìm cơ hội muốn đề bạt một chút.

Hắn cười ha ha, toàn bộ đám kỵ binh cũng bắt đầu cười ầm lên.

Tình huống bây giờ đã rất rõ ràng. Thận trọng từng đẩy mạnh tạo áp lực, khiến cho nha đầu nham hiểm gian trá chết tiệt kia, không cách nào triển khai đánh lén. Tâm tình mọi người vốn dĩ ngột ngạt rốt cuộc cũng được thả ra ngoài.

Thậm chí có binh sĩ lặng yên lấy ra một ít lương khô, bắt đầu ăn.

Vũ quốc kỵ binh sớm đã có người đói bụng. Nhưng hành quân ở bên ngoài, làm sao có thể bị cái bụng kêu réo ảnh hưởng? Đói bụng một hai ngày cũng có thể cố nén, huống hồ vừa nãy tình thế rất không ổn, thậm chí có nguy hiểm đến tính mạng, tự nhiên không người nào phân tâm nhớ tới ăn.

Giờ khắc này tình huống có nghịch chuyển, tâm tình vui thích làm bọn họ lại có tâm tình ăn uống, rút đi hết căng thẳng liền tìm thứ lót cái bụng.

Cũng không ít binh sĩ bắt đầu quay về cốc đạo bên kia thét gào kêu loạn:

“Đại Vũ quốc vạn tuế! Đánh đâu thắng đó!”

“Vương tử chỉ huy có cách thức, Tiêu Nhược Dao chỉ đợi cúi đầu chịu trói!”

“Ha ha, Tiêu Nhược Dao, Tiêu cô nương, mau chóng đến hàng!”

Ở trong tiếng binh khí nặng đốn hạ đại thụ, thậm chí các loại lời lẽ châm chọc đùa giỡn cũng bắt đầu tung đến rồi.

“Tiêu Nhược Dao, nể tình ngươi là một nữ lưu, nếu như chịu đầu hàng, Tuyên vương tử chúng ta nhất định thương hương tiếc ngọc!”

“Đúng nha đúng nha, Tiêu Nhược Dao tướng mạo có thể khiến người ưa thích. Nếu là chịu hầu hạ vương tử nhà ta, vẫn là có thể cho một con đường sống.”

Các kỵ binh Vũ quốc phát sinh một trận tiếng cười.

Tuyên vương tử nhưng đem mặt lôi kéo. Hừ nói: “Ai nói ta sẽ cho nàng một con đường sống?”

Các kỵ binh Vũ quốc nhất thời lại yên tĩnh, đều nhìn Tuyên vương tử chỉ lo chọc giận hắn nơi nào không vui.

“Tiêu Nhược Dao sát thương tướng sĩ Vũ quốc ta tới hàng trăm để tính, không nghiêm trị nàng khó tiêu mối hận trong lòng ta!” Tuyên vương tử trượng nghĩa mạnh mẽ nói rằng, nhưng rất nhanh chuyển đề tài, hì hì mà nói: “Bất quá nể tình nàng là cái tiểu nha đầu, như chịu lập tức phản chiến đầu hàng, cũng là chưa chắc không thể cân nhắc. Nhưng để biểu hiện quyết tâm, nàng chỉ cần ở trước mặt mọi người hầu hạ ta một phen. Lúc này mới biểu hiện ra thành ý mà!”

Hắn có thể nói ra lời như thế, hiển nhiên là tâm tình đang vô cùng sảng khoái, thậm chí cảm thấy nắm chắc phần thắng.

Tuyên vương tử âm dương quái điều*, nhất thời làm đám kỵ binh rất là lĩnh ngộ. Là nam nhân đều hiểu mà, không khỏi dồn dập vỗ yên ngựa cười khẩy liên tục. (*nghĩa là lúc đầu thì nói chính ngôn nhưng lúc sau lại thốt ra lời lẽ dung tục)

Bầu không khí mới vừa bị đè xuống lại nghịch chuyển mà lên.

Có kỵ binh tập hợp lại đây trêu đùa nói: “Như vậy Tuyên vương tử sẽ cần xuống ngựa mới dễ hành sự. Chúng ta cũng có thể mở mang tầm mắt một phen.”

Một cái kỵ binh khác lớn tiếng bác bỏ nói: “Không không không, huynh đệ ngươi cái này liền không hiểu. Bên trên ngựa xóc nảy. Càng có một phen lạc thú, có thể hiểu được sao?”

Ở trong tiếng cười lớn của cả đám, tên kỵ binh kia liền cười phản bác: “Không không, huynh đệ ta cảm thấy, Tuyên vương tử bất quá là là cho nàng hàm tiêu lộng ngọc* mà thôi. Chú ý tới cái miệng anh đào nhỏ nhắn tố tố của Tiêu Nhược Dao sao? Loại thoải mái này sao có thể làm ở trên ngựa? Tóm lại là muốn xuống ngựa mới làm, bằng không chẳng phải là đường đột giai nhân?” (*làm chuyện ấy bằng miệng)

“Mặc kệ ở trên ngựa hay là dưới ngựa. Cái này đều xem như là đường đột giai nhân chứ?!” Một kỵ binh khác lại âm dương quái khí lớn tiếng nói: “Chỉ sợ nha đầu kia tuổi còn quá nhỏ, hầu hạ Tuyên vương tử không được hài lòng nha…”

Cái này thì càng chọc cho các binh sĩ cười to.

Hơn mấy ngàn vạn tiếng cười, rung động đến cả thung lũng vang vọng.

Lúc này, ở phía sau trận hình kỵ binh cách đó không xa, là y quan đang trị liệu cho người bị thương thở dài một hơi.

Bị kiếm đâm thủng ngực. Thương thế quá nặng, thực sự không thể cứu vãn.

Y quan đem miếng vải ở trên mặt vị thị vệ trọng thương kia lau đi vệt máu. Tiện đà đem một miếng chiên ngựa che phủ ở trên đầu hắn.

Người chết rồi.

Một người thị vệ nắm giữ vị trí phi thường then chốt, tuy rằng huyền khí thâm hậu nhưng rốt cục không chịu đựng được thương thế quá nặng, rốt cục trút xuống một hơi cuối cùng.

Thị vệ, kỵ binh Vũ quốc chậm rãi ép dần về trước cốc đạo.

Liền ở lúc bọn hắn tới ngay phía trước, từ trong tàn dư của rừng cọc hòe, bỗng nhiên truyền ra một luồng huyền khí gợn sóng khó có thể tin.

Đột nhiên nổi lên!

Cương mãnh kịch liệt!

Uy thế thẳng tắp như vọt lên của huyền khí gợn sóng!

“Cái, cái gì?” Lão Lộc hai mắt ngưng lại, nhìn cọc hòe cuối cùng lưu lại trong rừng cây, nặng nề nói: “Chủ nhân, quả không ngoài lão phu sở liệu, nơi này quả nhiên ẩn nấp cao thủ!”

“Lại, lại sẽ là ai?” Tuyên vương tử mới vừa rồi còn nở nụ cười nhất thời biến mất, sốt sắng mà hỏi.

“Gợn sóng này, là cái chín sao đỉnh cao cao thủ… Không đúng, nửa bước nguyệt giai thánh giả… Không, không đúng!” Lão Lộc mấy lần đổi giọng, trợn tròn cặp mắt sững sờ nói: “Huyền khí gợn sóng, đã bắt đầu vượt quá nửa bước nguyệt giai thánh giả… Lẽ nào cao thủ ở đây độ kiếp? Làm sao có khả năng!”

Chỉ có tinh cấp huyền khí đỉnh cao cường giả hoàn toàn phóng thích tất cả sức mạnh, mới có thể phát ra khí tức mãnh liệt như thế.

Lại đúng vào lúc này, nguyệt quang vừa mới bắt đầu nồng hậu, lại bắt đầu hướng về cọc cây hoè trong rừng tụ tập tới.

Phía trên rừng cây, có một cái bóng người váy xanh dần dần bay lên, lăng không ngưng lại ở khoảng hai trượng giữa không trung.

Là cái cô gái!

Chỉ thấy thân hình nàng mềm mại mà vững vàng phiêu động trên không, chu vi bầu trời đêm mấy chục dặm đều trở nên tối tăm lên.

Ánh trăng lành lạnh ngưng tụ thành ánh sáng vàng lộng lẫy mà mắt thường có thể thấy được, khác nào giọt nước chảy nhỏ giọt, hướng về bóng người cô gái kia mà hội tụ đến.

“Sao, làm sao có khả năng?!” Con ngươi của Lão Lộc hầu như muốn trừng rớt ra, thật lâu mới lắp ba lắp bắp nói: “Tiêu, Tiêu Nhược Dao? Nguyệt, nguyệt giai, thánh giả…?!”

Trên vạn thị vệ cùng binh sĩ toàn trường, ngơ ngác mà nhìn Ngô Minh trôi nổi ở giữa không trung, tĩnh mịch một lúc lâu.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ có nguyệt giai thánh giả mới có thể có tư cách hấp thu ánh trăng tinh hoa, lấy đó giúp ngưng tụ tẩm bổ huyền khí bản thân.

Nàng hiện tại thăng làm tân nguyệt sơ giai? Trực tiếp từ tinh cấp nhảy lên nguyệt cấp?! Lão Lộc quả thực không thể tin được phán đoán của chính mình.

Các tinh cấp võ giả có vị trí ở gần Ngô Minh nhất, tựa là những thị vệ mới vừa rồi còn không ngừng đốn củi từng bước ép sát, giờ khắc này thân hình bọn họ đều run rẩy.

Nguyệt giai thánh giả hoàn toàn bạo phát huyền khí, như hình thành một loại uy thế. Hiện tại khiến bọn hắn liền đến hô hấp đều có chút ngưng trệ, càng chưa nói khắp toàn thân như bị đổ chì vào vậy nặng trịch.

Có câu nói là: Bên dưới nguyệt giai, đều là giun dế!

Trong tầm mắt kinh hãi của hơn vạn người, Ngô Minh ở sau năm sáu cái hô hấp cực ngắn, hấp thu độ lượng ánh trăng huyền khí, thân hình bắt đầu từ từ hạ xuống.

Thậm chí cây hòe trồng ngược đều không chịu nổi áp lực huyền khí vô hình, cành cây bắt đầu dồn dập phát sinh tiếng kẽo kẹt, bắt đầu bị ép tới khom lưng cúi đầu.

Vô số cành lá rơi rụng rải rác càng bị thổi bay tận diệt, đột nhiên nhường ra một mảnh đất trống đến.

Thân hình Ngô Minh nhẹ như tơ liễu chậm rãi hạ xuống đất, chân nhẹ nhàng ổn định trên mặt đất, tựa hồ cũng phát sinh một tiếng leng keng.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt mở ra lóe sáng giống như ánh sáng thực chất, miệng anh đào nhỏ mở ra nhưng từng chữ từng chữ nói ra đều băng hàn: “Chư vị, thật không tiện, xin mời nhẫn nại một chút đi. Mưu toan thông qua nơi này, tất —— tử —— vô —— nghị!”

PS: Đây là canh thứ ba. Liền vì độc giả 【) khen thưởng vạn tiền biểu thị cảm tạ. Đồng thời trí tạ nhiệt tâm độc giả khen thưởng chứa nhiều quà sinh nhật.

PS. Câu nói sau cùng trong chương này là có một chào ngạnh*, không biết có ~ người ái mộ nào nhìn ra chưa? (*tình tiết vui mà ai biết câu chuyện trước đó sẽ thấy hài hước)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi