TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Tề phi làm người không sai a, thường thường đưa tặng bảo vật. Ngô Minh tương đối thoả mãn ở thái độ Tề phi đối xử với mình.

Loại người giảo hoạt xuyên qua này cũng thấy thoả mãn, đủ thấy thái độ Tề phi đối với Ngô Minh quả thật là tốt đến cực hạn.

Dù cho là thiếp thân thị nữ của Tề phi, cũng kinh ngạc khi nàng dĩ nhiên đem vật mình yêu thích nhất năm đó ban thưởng cho Ngô Minh.

“Năm đó Tề phi của chúng ta là một vị băng sơn nữ hiệp, đối với bất kỳ người nào cũng đều lãnh lãnh đạm đạm.” Tề phi thiếp thân thị nữ thân phận không thấp, lúc này có quyền lợi ở bên cạnh đại diện phát ngôn, không khỏi không nhịn được nói rằng: “Nhìn ra được Tiêu cô nương là cái tính tình ngay thẳng, không phải vậy sẽ không hiển lộ ra màu xanh biếc gốc bình dị gần gũi.”

“Ồ?” Ngô Minh hơi động niệm, trong lúc đó lưu bích sam từ từ đã biến thành màu trắng. Chỉ có điều cái màu trắng này cũng không phải một màu trắng băng lạn như tuyết, mà còn là hàm chứa một chút màu sắc ấm áp.

“Hả? Ngươi có thể đem màu sắc cái bộ xiêm y này nói thay đổi liền thay đổi ngay?” Tề phi cùng hầu gái đều kinh ngạc.

“Ta đã nghĩ thiên hạ nam nhân đều là sắc quỷ, không thèm để ý, cũng rất dễ dàng biến thành bộ dáng này.”

Tề phi che miệng mà cười: “Người tính cách chung quy là giả không được, ngươi màu sắc cùng năm đó ta không giống.”

“Phỏng chừng dung mạo của ta vẫn là không cách nào so cùng Tề phi năm đó.”

“So được, thời điểm ta ở cái tuổi này của ngươi, vẫn còn tu luyện tại sư môn, chưa đặt chân ra giang hồ đây. Sư phụ để ta tự tìm ấm áp cùng băng tuyết hai loại con đường tu luyện huyền khí, ta càng thiên hướng ở vế sau.” Tề phi hồi tưởng năm xưa, chậm rãi nói: “Mười lăm tuổi ra giang hồ, ta đầu tiên là giết một đám mã tặc có tiếng. Trực tiếp đúc kết xuống tâm địa sắt đá giống như băng tuyết vậy, vì lẽ đó ta khi ta mặc lưu bích sam thường thường là màu trắng.”

Năm đó. Tề phi cũng là tiện sát rất nhiều nữ hiệp, mê hoặc vô số mỹ nam giang hồ. Bây giờ đưa về hậu cung Tề vương. Đã diễn hóa thành một cái hồi ức mỹ lệ trên giang hồ.

Cái gọi là mười năm một mỹ nữ, trăm năm một bá vương.

Hai mươi năm trước mỹ nữ tuyệt đối là Tề phi, sau cũng truy về Tề vương, ngay lúc đó đã từng khiến bao nhiêu nam nhi tốt vô cùng đau đớn.

Mỹ nữ giang hồ mười năm trước, có người nói là theo một vị thư sinh không có tiếng tăm gì, càng làm cho các hảo hán giang hồ giậm chân đấm ngực.

Hiện tại thì sao đây? Thật giống như toàn bộ giang hồ cũng không có quá nhiều tiếng nói đồng nhất. Tuy rằng trong chốn giang hồ không ít mỹ nữ, nhưng khuyết thiếu một vị đại mỹ nữ khiến tất cả mọi người đều không nói ra được hai lời.

“Cả người lộ ra một loại băng tuyết cảm giác? Cùng Tàn Đông ông lão tương tự?” Ngô Minh nhớ tới Tàn Đông ông lão Tàn Đông Cố Phách Chưởng.

Tề phi nói: “Tàn Đông hắn là sư thúc ta.”

Mới vừa nói xong câu đó, Tề phi kinh ngạc một tiếng: “Chờ đã. Trên người ngươi gợi ra huyền khí lưu chuyển này, làm sao cùng hắn tương tự như vậy?”

Theo Ngô Minh nhấc lên tâm pháp Tàn Đông Cố Phách Chưởng mà Tàn Đông lão giả đã dạy mình, trên người bây giờ lưu bích sam đã biến thành một màu trắng của băng tuyết.

Khí tức lộ ra trên người nàng, cũng là băng tuyết tâm ý, khiến cho người cảm giác như có gió lạnh trước mặt.

“Còn nhỏ tuổi, huyền khí nhưng đã chín sao đăng đỉnh như vậy. Năm đó ta bằng tuổi ngươi. Ta cũng không có bản lĩnh như vậy.” Tề phi hít một tiếng trường giang sóng sau xô sóng trước: “Tàn Đông ông lão đem công pháp truyền cho ngươi?”

“Là, đang lúc bị vây khốn trong thô thành. Tề Thường nhưng đã đem tình huống đều bẩm báo người rồi?”

“Có nói một chút, nếu như ngươi rảnh rỗi, giản lược kể một chút.”

Ngô Minh suy nghĩ một lát, đem một ít tình huống mà khả năng Tề Thường không biết nói một lần.

“Ức thuật của ngươi thực sự là thiên hạ vô song, trong mấy cái canh liền có thể học được võ kỹ Tàn Đông lão giả. Càng có năng lực lấy Tự Tại Thần Công huyền khí công pháp tinh thông Tàn Đông tâm pháp.” Tề phi nghe xong cực kỳ gật đầu: “Hiếm thấy ngươi còn nhỏ tuổi kể công không kiêu ngạo. Nội dung giảng so với Tề Thường thuật lại còn muốn giản lược hơn rất nhiều, cũng không chút nào từng nói khoác chính mình. Hành trình đi sứ nước Tấn như ngàn cân treo sợi tóc, quận chúa cùng Thế tử đều là nhờ ngươi chiếu cố.”

Ngô Minh khách khí một phen.

Kỳ thực hình thức cùng phương thức vận hành kinh mạch đặc thù của tiến hóa khung máy móc, khiến cho nàng có thể mô phỏng bất kỳ các loại võ kỹ, không bị tâm pháp giới hạn. Chỉ cần có thể phân tích hoàn tất trăm phần trăm, chẳng khác nào bản thân đã học được.

Tề phi mày ngài khẽ nhíu lại nói: “Cái Sở nữ tướng kia thực là đáng tiếc. Thế tử không có chú ý chi tiết nhỏ. Chưa cân nhắc chu toàn, để lộ ý tứ. Tuyên vương tử căn bản đã không còn giá trị, đáng tiếc đáng tiếc.”

“Không, ta cảm thấy còn có cơ hội để lợi dụng.” Ngô Minh cười nói: “Chúng ta có thể dùng đại lượng mật thám rộng khắp phân tán lời đồn, để bọn họ nói ba vạn kỳ tập thiết kỵ Vũ quốc tận diệt, nguyệt giai thánh giả một chết một bị thương; lời đồn khác thì nói nước Vũ Tuyên vương tử họa loạn cung đình, đùa giỡn phi tử Huyền Vũ Vương trêu đến vương uy nổi trận lôi đình, đã bị đánh vào tử lao; lại có lời nói Tuyên vương tử đã nương nhờ vào nước Tấn, suất lĩnh ba vạn quân nước Vũ cùng hai vị nguyệt giai thánh giả đi theo địch…”

Tề phi mọi người nghe được sững sờ.

Ngô Minh dương dương tự đắc nói sách lược lời đồn nham hiểm của mình: “Ngược lại nhiều loại lời đồn đại lẫn lộn, mỗi người hẳn là sẽ chọn tin tưởng vào một lời giải thích nào đó. Đợi đến nước Vũ dẹp yên tin đồn cũng được, không dẹp cũng được, chung quy sẽ khiến người ta cảm thấy nước Vũ xảy ra vấn đề lớn. Không khiến bọn họ hoang mang, sĩ khí sa sút, chẳng phải là lãng phí giá trị của Tuyên vương tử?”

Tề phi cùng các thị nữ, ngơ ngác mà nhìn Ngô Minh.

Nha đầu này, nói ra những lời mưu mô quỷ kế như vậy mặt đều không hồng a. Nhìn nàng lưu bích thường, một điểm e thẹn màu phấn hồng cũng không hề biến hóa.

Bất quá nói đi cũng phải nói lại, ý đồ này tương đối khá. Tề phi lõi đời quen thuộc lòng người, lập tức nghĩ rõ ràng điểm mấu chốt trong đó.

Là người thì đều có cái thói quen, tựa là yêu thích đem quốc gia hướng về phương hướng xấu nhất nghĩ. Đây là một loại bản năng phòng bị của người, cũng là một loại tiềm thức tâm lý đố kị với quyền quý. Tuy rằng Tề phi không biết cái lý luận khuynh hướng tiềm thức dư luận xã hội, nhưng cũng rõ ràng đạo lý lòng người cơ bản.

Nhiều loại lời đồn đãi lan truyền, nước Vũ quả thực lại như là bị giội một thân nước bẩn oan uổng, có lý cũng không nói được. Mặc kệ bác bỏ làm sao, Tuyên vương tử không thể đứng ra, lời đồn sẽ càng thêm sinh động khó có thể dẹp yên được.

“Nghe Tề Thường nói khi thế tử mời ngươi làm mưu sĩ, lúc đó ta còn có chút kinh ngạc.” Tề phi cười tự giễu một cái: “Không nghĩ tới nha đầu ngươi có thể mưu tính được như thế, hoàn toàn có thể ngồi lên chức quân sư.”

“Đâu có đâu có, ta đây chính là ý đồ xấu mà thôi.”

Tề phi nhẹ lay động tóc mây: “Không, chỉ bằng điểm ấy kiến nghị của ngươi, kết hợp với khi ngươi ở bên trong đại doanh nước Tấn hầu như lấy sức một người mà làm ba vạn kỵ tận diệt, mới nghe tới thì làm người kinh hãi. Nhưng trong đó tuyệt không phải là dựa vào một luồng man lực liền có thể làm được, tất nhiên tiêu hao đại lượng tâm lực.”

“May nhờ Tề phi giúp ta nói đỡ a.” Ngô Minh một bộ vẻ mặt cuối cùng cũng coi như có người thấu hiểu mình: “Mệt chết ta rồi, lúc đó không liều mạng cũng không được, đầu óc đều sắp vận động điên rồi, lo lắng đề phòng cuối cùng cũng coi như là làm ra đại sự lần này.”

Tề phi thấy nàng nói khinh phiêu*, không khỏi sững sờ, lập tức cười nói: “Nha đầu không nên cùng ta ở đây nhàn xả**, bản lãnh của ngươi mọi người đều đã biết rồi. Giả vờ ngây ngốc liền muốn giảm bớt điểm trọng trách?” (*ý nói cách cư xử không ổn định, ở đây là chỉ giọng điệu của Ngô Minh) (**tán dóc)

Ngô Minh hai tay bày ra: “Ách… Kỳ thực ta tựa là một cái người không phận sự, từ nhỏ tựa là cái người lười biếng. Mơ ước lớn nhất chính là có một cái sản nghiệp, mỗi ngày đều không cần làm mà vẫn sống, nằm ở trên giường kiếm tiền là sướng nhất.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi