TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Độc Cô Mặc bị Ngô Minh bắn tên truyền thư làm tức phun một ngụm máu.

Thiệt thòi lớn rồi!

Cái thiệt thòi phải ăn này quá to lớn rồi!

Lúc đó chính mình suất quân bại lui đến cửa Tấn đô, cái Tông Trí Liên kia đứng ở đầu tường phách lối nói phụng mệnh quân sư chờ đợi đã lâu, chính mình liền chắc hẳn phải cảm thấy Tấn đô cũng đã bị bọn họ nhân cơ hội đoạt mất.

Nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên là lừa gạt!

Lúc này ngẫm lại, Tấn đô có Phật Sư nguyên bản là hữu quốc sư nước Tấn trấn thủ, dù không ăn thua nhưng cũng là một vị huyền nguyệt sơ đoạn nguyệt giai thánh giả, hơn nữa chính mình để lại năm ngàn tinh binh hiệp trợ trấn thủ, làm sao có thể dễ dàng bị chiếm đóng?

Cái Tông Trí Liên kia hẳn là đột nhiên cướp đoạt lầu thành, ở phía trên làm ra vẻ hô to hai tiếng, nhưng lại gạt được mình rút quân mà chạy!

Độc Cô Mặc phun một ngụm máu sau, lảo đảo hai bước, mới được người ở xung quanh nâng đỡ ngồi vững vàng thân hình.

“Biết vậy chẳng làm!” Độc Cô Mặc buồn buồn nói rồi bốn chữ.

Người luôn luôn trầm ổn như hắn, cũng không chịu nổi cái đả kích làm người hối hận không chịu nổi này.

Lúc đó chính mình nếu là nhìn thấu mưu kế lừa gạt này, nhất định có thể cùng Phật Sư vẫn còn đang chiến đấu trong thành trong ứng ngoài hợp, trong nháy mắt là có thể tiêu diệt một đám người của Tông Trí Liên trên lầu thành, sau đó giữ chặt thành trì. Nếu là như vậy, chiến cuộc sẽ không rơi xuống thảm trạng như vậy.

“Là ta nhất thời hồ đồ, lại ở dưới sự áp bức của truy binh Ngô Minh cuống quít bại trốn, cái này liền cho người nước Tề đầy đủ thời gian đi liên hiệp Tông Trí Liên trên đầu tường công hãm Tấn đô.” Độc Cô Mặc lầm bầm lầu bầu nói.

Bình thường Độc Cô Mặc chắc chắn sẽ không nói nhiều câu chữ như vậy, đặc biệt là về nội dung tự khiển trách mình. Bất quá hắn cũng coi như anh kiệt, trong thời gian ngắn ngủi liền có thể quyết định dùng lời tự trách giải tỏa phiền muộn trất chứa trong lòng. Nếu để cho những cảm xúc hối hận này ở lâu trong lòng, nói không chừng thật sự phiền muộn đến sinh bệnh mà chết.

“Nguyên, nguyên lai là vậy…” Báo lão cùng Khâu nữ tướng vừa được hắn đề tỉnh, cũng chợt hiểu ngọn nguồn sự tình.

Trên đời không có thuốc hối hận. Bọn họ hiện tại mới nghĩ rõ ràng, thì đã quá chậm.

Lúc đó, Ngô Minh sinh ra huyền vũ chỉ huy lực, đứng ở trên đài chỉ huy xa xa điều khiển huyền vũ binh sĩ tác chiến. Liền viết xuống một phong cẩm nang diệu kế.

Độc Cô Mặc vào lúc đó còn đã nhìn thấy cử động này của Ngô Minh, nhìn Ngô Minh thật giống như đang viết cái gì. Nhưng hắn không có để ở trong lòng, tâm tư chỉ nghĩ không thể đem chiến thắng làm bối cảnh gặp lại Cung Tiểu Lộ.

Tông Trí Liên nhìn cẩm nang diệu kế Ngô Minh viết, cũng giật mình. Đây là đại mạo hiểm. Ngô Minh ở trong túi gấm rõ ràng rành mạch viết để hắn tự mình quyết đoán.

Tuyệt đại nguy hiểm cũng mang ý nghĩa thiên đại tiền lời. Tông Trí Liên dứt khoát quyết định tin tưởng Ngô Minh, liều một phen!

Hắn dựa theo Ngô Minh sắp xếp. Tìm được đệ nhị cánh kỵ binh trước đó mai phục tại phụ cận, mang theo một ít thị vệ Thiên Ba phủ đang tiềm ở chung quanh thế tử, thừa dịp thời điểm tất cả mọi người đang chú ý đến huyền vũ binh đoàn của Ngô Minh, thu thập không ít quần áo trên người thi thể binh sĩ Vũ quốc.

Hắn mang theo Tàn Đông lão giả cấp tốc chạy tới Tấn đô. Ở trên đường tìm sông nhỏ lặng lẽ tẩy quá vết máu, để xiêm y sĩ tốt Vũ quân một đường sau khi được gió thổi khô, ở phụ cận Tấn đô thay đổi, lặng yên trà trộn vào trong thành.

Có Tàn Đông lão giả mang theo thị vệ Thiên Ba phủ, hữu kinh vô hiểm, lặng yên tiếp cận cửa nam. Thừa dịp cửa lớn trước chạng vạng vận rác rưởi nước bẩn đi đổ cuối ngày, nhân cơ hội trà trộn tiến vào.

Vận may. Tương đương có vận may. Tọa trấn Phật Sư chính dẫn người thanh lý sự vụ công phá Tấn Vương cung còn lại, sau khi phá vương cung ép hỏi vương thất cùng những quan viên này tài vật cùng tàng bảo. Đương nhiên người nước Vũ căn bản không nghĩ tới, sẽ có người vào lúc này đến công thành.

Mà Độc Cô Mặc trước mang quân tập kích bất ngờ Tề quân, hiển nhiên đã dùng cường lực công phá Tấn Vương cung.

Tấn Vương cung đã sớm ở dưới sự bạc tình bạc nghĩa của Tấn Vương hướng tới bờ vực tan vỡ. Ngoại trừ mấy trăm thân vệ cùng vài tên cao thủ thà chết cố gắng chống đối, còn lại quan chức tùy tùng cũng đã lòng người tan rã.

Đây là nhờ hiệu quả tâm kế của Độc Cô Mặc, vì lẽ đó công phá Tấn Vương cung tiêu hao mức độ không lớn.

Tấn Vương cung vừa vỡ, mấy trăm đại thần ẩn núp liền hỏng. Có rất nhiều người cố ý rối bù đầu tóc chuẩn bị nhân lúc hỗn loạn chạy trốn. Cũng có đại thần vì toàn gia bị chém giết ngay trước mặt, nước mất nhà tan tâm tang như chết, ngốc ở lại không nhúc nhích.

Kết quả lúc Tông Trí Liên dẫn người tiềm nhập vào thành, kẻ phản bội nước Tấn Phật Sư tựa là đang vội vàng xử lý những sự tình bừa bộn này.

Nước Tấn tích lũy hơn trăm năm lịch sử, dưới bồ* của quý tộc của cải kinh người, hắn có thể muốn từng cái từng cái bắt tra hỏi. Đặc biệt bảo bối của Tấn Vương cung, chắc chắn sẽ không là những thứ ở trong quốc khố kia, một số địa phương khẳng định có nơi bí mật tàng bảo. (*cái bồ chứa)

Nhưng loại lòng tham tài này, nhưng đã khiến hữu quốc sư mất đi cơ hội thủ thành.

Tông Trí Liên ở lúc mặt trời mơ hồ vừa lặn, xa xa có khói bụi bại quân bốc lên mà đến, liền phát động đối với nam thành nôn chiếm trước. Hắn không muốn chiếm lĩnh toàn bộ Tấn đô, chỉ yêu cầu nhất thời chiếm cứ cửa thành.

Nam thành môn tuy rằng có tướng lĩnh hắn tin tưởng được canh gác, nhưng lại làm sao kháng được Tông Trí Liên mang theo một đám cao thủ Thiên Ba phủ? Đặc biệt làm sao có thể cầm trụ Tàn Đông lão giả đánh lén?

Lặng yên không tiếng động, Tông Trí Liên liền đạt được quyền khống chế nhất thời nam thành môn của Tấn đô. Nếu là kéo dài thời gian, bị người nước Vũ phát hiện rước lấy Phật Sư, tất cả âm mưu đều sẽ khó làm. Nhưng hắn ngắt chọn thời gian vô cùng tốt, hoặc là nói hắn là có mệnh quân vương, dĩ nhiên liền như vậy mà thành công.

Hắn chỉ là chiếm cứ nam thành môn không tới một phút liền bị người nước Vũ trong thành phát hiện mà bại lộ, nhưng trong lúc này, đã lừa Độc Cô Mặc thảng thốt cho rằng thành đã mất hốt hoảng mà bỏ trốn.

Độc Cô Mặc cũng là bị Ngô Minh hung hăng đánh cho váng đầu, liền tâm tư tính toán số lượng nhân mã hai bên cũng không có nhấc lên. Cũng không trách hắn, đổi lại là ai liên tục bị đuổi giết năm cái canh giờ, liền đến đồ ăn chôn nồi nấu cơm đều bị đoạt đi, cũng sẽ mất đi sự bình tĩnh phán đoán.

Khổ rồi kẻ phản bội Phật Sư trong thành, nhận được tin tức sau mang người liều mạng công kích nam thành môn, nghênh đón nhưng là viện quân của Tông Trí Liên.

Dương tướng quân, Thế tử mọi người, suất lĩnh đại đội nhân mã vọt vào Tấn đô.

Ngô Minh mang theo truy binh không nhiều, chính là vì nguyên nhân này. Nàng dự đoán đến Tấn đô sẽ rơi vào chiến đấu trong thành, vì lẽ đó không dám mang đi quá nhiều người. Nhưng đúng lúc thông báo Bác Nghiễm Hầu cùng thế lực liên hiệp khắp nơi thừa dịp cháy nhà hôi của, cho Độc Cô Mặc ven đường bại trốn thêm phiền là ắt không thể thiếu.

Mất đi lợi thế thủ thành, bên trong Tấn đô Phật Sư và thủ hạ năm ngàn binh sĩ, một đám tinh cấp cao thủ Tam Thánh Tông liền không đáng chú ý. Tuy rằng bọn họ cũng kiên trì cố gắng chống chọi, khiến thời gian chiến đấu trong thành cũng tương đối lâu.

Nhưng khi Tông Trí Liên dựa theo cẩm nang diệu kế thứ hai của Ngô Minh thêm vào, đem thi thể Xà lão lấy ra, thậm chí còn làm bộ treo mấy cái đầu của đám người Độc Cô Mặc lên cây sào cao —— đương nhiên là giả —— quân tâm Vũ quân chiến đấu trong thành liền hoàn toàn tan vỡ.

Không có ai cho rằng Độc Cô Mặc đã chết, mặc dù bọn họ cũng không thể nói chắc cái đầu người kia có phải là thống soái của họ hay không.

Tấn đô bị hơn vạn kỵ nước Tề tấn công vào đến, chiến đấu trong thành suốt đêm nhưng không thấy Vũ quân rút về cứu viện, bất luận người nào cũng biết đã xảy ra đại sự.

Có thể không cho là như vậy được sao? Phật Sư cũng thầm nhủ trong lòng Độc Cô Mặc là lành ít dữ nhiều.

Hắn dẫn quân đi ra ngoài kỳ tập Tề doanh, kết quả mình trấn thủ thành trì nhưng nghênh đón lại là Tề quân công thành, đổi lại là ai cũng cảm thấy kỳ tập quân xong đời rồi!

Tuy rằng khó có thể tin, nhưng tình huống chiến đấu trong thành Tấn đô khiến Phật Sư không thể kiên trì thủ vững được.

Liền sau đó, Phật Sư thừa dịp lúc hừng đông còn một điểm hắc ám cuối cùng, mang theo mấy cái người cao thủ thân cận, bỏ lại binh sĩ nước Vũ còn đang kiên trì chuồn mất.

Xui xẻo chính là, mới thoát ra khỏi thành không lâu, liền gặp gỡ binh mã quân Bác Nghiễm Hầu vừa đánh cướp xong bại binh của Độc Cô Mặc. Tả quốc sư Bác Thông đạo trưởng liền ở trong đó!

Kẻ thù gặp mặt đặc biệt đỏ mắt, Bác Thông đạo trưởng mang theo đồ nhi Mã Chuyên, đại chiến Phật Sư hơn trăm hiệp.

Phật Sư nguyên bản thực lực không bằng Bác Thông đạo trưởng, nếu không phải lúc trước có đánh lén sau lưng, cũng sẽ không làm hắn bị thương nặng. Giờ khắc này Bác Thông đạo trưởng khi còn ở phủ Bác Nghiễm Hầu được Ngô Minh tặng cho thuốc chữa thương thượng đẳng, tuy rằng không phải hỗn huyết đan dược thần hiệu như vậy, nhưng ở dưới đạo khí quy nguyên của Ngô Minh, thương thế cũng đã khôi phục được bảy tám phần.

Hai thầy trò tinh thần phấn chấn, căn cứ tôn chỉ cao thượng nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi, tại chỗ đánh chết Phật Sư, báo đại thù phản quốc.

Thế lực Vũ quốc xâm nhập nước Tấn, đến đó dĩ nhiên tuyên cáo toàn bộ tan vỡ.

Ngô Minh đắc thắng trở lại Tấn đô, chuyện thứ nhất không phải đi gặp Tông Trí Liên hoặc là đi Tấn Vương cung, mà là đi cướp bóc phủ trạch Phật Sư.

Quả nhiên, thu hoạch khá dồi dào, các loại của cải được Phật Sư ép hỏi vương thất nước Tấn cùng vơ vét bấy lâu, đều ở nơi đó không kịp chở đi.

Đừng nói kim ngân châu báu chất đống như núi, liền ngay cả ngân phiếu đều là chứa đầy hai rương lớn.

Huyền vũ binh sĩ ở dưới sự chỉ huy của Ngô Minh, đã kiểm soát những của cải này. Trải qua hướng về Thế tử xin chỉ thị sau, giao lại cho Tông Trí Liên ở Tấn Vương cung.

“Ta nói, cái luôn tự yêu mình kia a, ta tham năm mươi vạn lạng nha.” Ngô Minh ở thời gian chuyển giao tài vật, đối với Tông Trí Liên nói rõ như vậy.

Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã mọi người đang nghỉ ngơi, Thế tử cũng vô cùng rộng lượng để cho hai người một chỗ, cũng không ngại bị người bên ngoài nghe được.

“Năm mươi vạn lượng bạc trắng? Chuyện này quả thật là như nuốt chửng!” Tông Trí Liên lườm một cái.

Ngô Minh một nhún vai: “Há, ngươi nhầm lẫn, là năm mươi vạn lạng vàng.”

Tông Trí Liên khinh thường đều không lật nổi đến rồi: “Năm mươi vạn lạng vàng… Đây là nửa năm thuế má của cả nước Tấn a!”

“Ngươi đau lòng? Ta nhưng là mang quân đội chủ lực, cần khao thưởng một thoáng. Hơn nữa phải mạo hiểm nhiều, phí đi bao nhiêu tâm tư giúp ngươi, chẳng lẽ còn tính toán?” Ngô Minh kháng nghị: “Đặc biệt nhường ngươi leo lên đầu tường, làm ra đại diện phát ngôn đoạt về Tấn đô, cái này đã xem như là đại ngôn phí rất tiện nghi rồi.”

“Đại diện phát ngôn?”

“Tựa là người có quyền lên tiếng.”

“Há, đại diện phát ngôn. Nhưng cái phí đại diện này quá đắt rồi!” Tông Trí Liên oán giận, đương nhiên trong lòng căn bản không đau lòng số tiền này. Hắn có thể không giống vị phụ vương tham lam kia.

“Xì —— ngươi nói cũng không cảm thấy ngại. Năm mươi vạn lạng liền đoạt lại một thành cũng là còn ít, khoảng chừng chỉ là ba ly*!” Ngô Minh bĩu môi: “Có thể thấy được nước Tấn ngươi mục nát tới trình độ nào, nhiều như vậy của cải bị quan lại quý tộc tham ô.” (*phần trăm)

“Những người kia đã sớm bị dưỡng thành lòng tham không đáy. Không phải vậy cũng không đến nỗi hoàn toàn vô lực khi cùng Vũ quốc chống lại.” Tông Trí Liên thở dài một hơi.

Mặt khác, chúng ta còn phải muốn cảm tạ đám người Độc Cô Mặc kia đây.” Ngô Minh cười nói: “Còn có cái kẻ tham ô nào, nếu như may mắn còn sống, để bọn họ cùng chết ở bên trong Tấn đô chiến loạn này đi. Ta sắp xếp người đi giúp ngươi ra tay.”

“Cứ làm như thế. Tỷ tỷ ta bình an vô sự, cũng có năng lực sắp xếp một ít nhân thủ có thể tin được cho ta. Bất quá những chuyện này tốt nhất không nên để cho người nước Tấn làm.” Tông Trí Liên gật gù, biết có thể nhân lúc loạn thu thập quý tộc thời điểm bình thường không tiện hạ thủ.

“Tỷ tỷ của ngươi bình an là tốt rồi.” Ngô Minh lại nghĩ tới Tấn Vương: “Đúng rồi, phụ vương ngươi được chứ?”

Tông Trí Liên hít sâu một hơi nói: “Người đã đi rồi…”

“…” Ngô Minh biết kết quả này, nhưng nhìn Tông Trí Liên không nói lời nào.

Tông Trí Liên biết ý nghĩ của Ngô Minh, chậm rãi lắc đầu: “Không phải ta động thủ, là Tấn hậu giết.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi