TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ưng lão niệm đọc bản chiếu thư này của Huyền Vũ Vương, không có bất kỳ yêu cầu, thậm chí đều không có để Ngô Minh tiếp chỉ cái gì.

Đương nhiên, bọn họ cũng cho rằng Ngô Minh không thể làm ra động tác tiếp chỉ.

Huyền Vũ Vương chiếu thư, cơ bản đã là điệu bộ hoàng đế. Màu vàng sáng chói, đây là màu sắc mà chỉ hoàng gia mới có khả năng sử dụng. Tề vương chiếu thư thậm chí các loại quần áo, cũng không có dám lấy sắc vàng làm chủ. Dù sao cùng nước Tấn liên minh rất trọng yếu, dễ dàng gây nên mâu thuẫn lẫn nhau. Hơn nữa Tấn Vương cũng không phải yêu thích phong cách thích thể hiện như vậy.

Huyền Vũ Vương tuy rằng không phải cái yêu thích khoe khoang, nhưng người phía dưới cử chỉ nịnh hót không ít, hắn cũng thô bạo đến lười quản loại sự tình này. Dùng hình thức chiếu hoàng đế đến? Không đáng kể, các ngươi không phục liền đến đánh ta đi.

Ưng lão niệm tụng, tuy rằng không có rót vào huyền khí, nhưng trung khí mười phần rơi xuống đất có âm vang: “Vận thừa thiên huyền, đức kế địa vũ, có chiếu văn, nghe nước Tề có nữ nhân Tiêu Nhược Dao, hiền lương thục đức, rất được bản vương thưởng thức, nghĩ lập thành quốc quý nữ, tôn sùng làm thái tử phi!”

Thái tử phi?!

Mọi người nghe được con mắt đều trợn tròn.

Đây là thân phận bao nhiêu thiếu nữ ao ước hâm mộ đến cực điểm!

Thái tử phi có ý nghĩa gì? Tựa là ai có thể trở thành người thừa kế của Huyền Vũ Vương, nàng liền được gả cho người đó làm chính thất!

Hoặc là thay cái dòng suy nghĩ, nàng nếu là nhận cái phong chỉ này, hoàn toàn có thể dùng đặc quyền cá nhân đến thao túng người được tuyển chọn kế thừa tương lai đại thống nước Vũ!

Có thể Ngô Minh lại một trận âm thầm cắn răng, nàng cảm thấy chuyện này quả thật là nhục nhã đối với mình.

Nếu không là ngực có [ đại ] vấn đề, nàng đã sớm lao ra.

“Tiêu cô nương, ngươi có thể nguyện tiếp chỉ sao?” Ưng lão đọc xong chiếu thư, nhìn Ngô Minh.

Một cái điều kiện mê hoặc thật lớn bày ở trước mắt.

Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều trong lòng sốt sắng, ở trong viện nhìn Ngô Minh nhưng không dám lên tiếng nói chen vào.

Thế tử cùng Tông Trí Liên cũng nghe được choáng váng.

Cái Huyền Vũ Vương này lại là muốn mời chào nàng?!

Hơn nữa không chỉ là mời chào, quả thực là muốn lấy tài phú cả nước đến triệu Tiêu Nhược Dao nhập thất phong phi a!

Thái tử phi tương lai!

Dù cho Huyền Vũ Vương vẫn chưa xưng đế, cũng không có xác lập thái tử, nhưng phần lời hứa này nhưng ưng thuận rồi!

Bằng uy vọng của Huyền Vũ Vương. Phần chiếu lệnh này sao có thể thay đổi? Chỉ cần nàng đồng ý, sẽ vững vàng mà trở thành thái tử phi tương lai! Chỉ cần sau khi Huyền Vũ Vương thoái vị, nàng tựa là một mẫu nghi thiên hạ của một cái quốc gia!

Đây là tước phong mà bao nhiêu thiếu nữ nằm mơ đều sẽ mỉm cười? Đây là bao nhiêu gia tộc mộ tổ mạo khói xanh bốc lửa cầu khẩn?

Nhưng là Ngô Minh nhưng lắc đầu: “Tiếp chỉ? Ý tứ gì? Ta là một cái thôn cô, không hiểu nha.”

Mọi người đều nhìn ra đến nàng đang giả vờ ngây ngốc.

Không ngờ Ưng lão nhưng cười một tiếng nói: “Huyền Vũ Vương sớm có chuẩn bị xuống một phần chiếu thư khác. Mà lại để cho ta tuyên đọc cho Tiêu cô nương nghe một chút.”

“Huyền Vũ Vương anh minh. Dặn ta ở lúc Tiêu cô nương biểu thị nghe không hiểu chiếu thư thời điểm, tuyên đọc phần chiếu văn thứ nhất này.” Hắn từ trong túi đeo bên hông lấy ra mấy cái quyển trục màu vàng nho nhỏ. Chọn một quyển trục trong đó có ký hiệu bằng một chữ [ nhất ], mở ra ghi nhớ dòng chữ nhỏ như muỗi ở mặt trên đọc ra: “Tiêu nha đầu! Lại đây làm con dâu đi ta! Ngươi coi trọng cái đứa con trai nào của ta, chờ lão tử đăng cơ xưng hoàng hắn liền được làm thái tử!”

Ở trong lúc mọi người trợn mắt ngoác mồm, Ưng lão tiếp tục niệm đọc: “Chính là nói. Theo ta có cá có thịt, còn muốn có năng lực làm hoàng hậu!”

Mọi người nghe xong tâm lý tan vỡ.

Mới bắt đầu, quả thực cảm thấy đây là một hồi trò khôi hài. Huyền Vũ Vương làm sao có khả năng sẽ có phương thức nói chuyện trắng trợn như thế?

Nhưng tâm tư mau lẹ như Ngô Minh, thế tử cùng Tông Trí Liên ba người, nhưng lập tức rõ ràng Huyền Vũ Vương rất lợi hại.

Còn có cái truyền triệu nào so với cái này càng thực dụng sao? Còn có cái chiếu thư nào so với cái này càng có sức thuyết phục sao?

Hắn có thể mời Ngô Minh chuyển sang đầu nhập nước Vũ, tất là vừa ý nàng khác nào như biến số vậy xoay chuyển chiến cuộc cùng năng lực đầu óc, tự nhiên rõ ràng thủ đoạn mời chào tầm thường không thể làm nàng thay đổi tâm ý.

Nhưng lời giải thích thẳng thắng dễ hiểu như thế, lại làm cho người hoàn toàn cảm giác bất đồng. Thậm chí có thể nói thành ý đại hiển, nếu là đổi lại người khác, nói không chừng thật sự muốn ở trong lòng hoạch toán một chút.

Huyền Vũ Vương thành ý vô cùng lớn, tựa là chân thành đưa tới chứ thái tử phi mời chào.

Cái này nói rõ thân phận thái tử phi đầy đủ mê hoặc. Khá lắm. Điều này có ý vị gì? Dưới một người trên vạn người cũng gần như thôi.

Nhưng là, Ngô Minh có thể đáp ứng không?

Dưới một người, bên trên vạn người?

Tựa là chí ít chính mình cũng bị một người kỵ ở phía dưới?

Phi! Chủ ý của người nào a? Ngươi có muốn chết hay không a? Ngô Minh rất muốn phun hắn một mặt đầy enzym nướt bọt.

Ta không phải là nữ a!

Ta không phải nữ nhân ngươi có hiểu không? Cái này không chỉ là nói nữ nhẫn không chịu ở phía dưới, còn muốn ý tứ là ta không phải nữ nhân, thứ ba còn muốn hi vọng những nữ nhân khác đến phi lễ với tại hạ, đây mới gọi là tại hạ không phải là nữ.

“Thật thẳng thắng, nghe hiểu.” Ngô Minh cũng không lại chơi xấu, nói thẳng rõ ràng, nhưng nghiêng đầu giả vờ suy nghĩ, chần chờ nói: “Nhưng là thái tử phi có ý tứ gì? Lời lẽ có thể không được khách khí, nhưng còn muốn chờ Huyền Vũ Vương thoái vị, nói không chắc đến thời điểm đó ta đều đã hồng nhan già đi, nói không chừng đều không lọt nổi mắt thái tử.”

Ngô Minh nói cũng rất thực sự, nhưng Tông Trí Liên mọi người nghe tựa là muốn vui mừng.

Nàng lại còn kết bằng một câu hỏi ngược?

Ngô Minh kế tục đàng hoàng trịnh trọng hỏi ngược lại Ưng lão: “Như vậy đi, Ưng lão ngươi đi về hỏi Huyền Vũ Vương một chút, ta ăn uống khá lớn, trực tiếp liền muốn mau sớm làm hoàng hậu, ngươi hỏi hắn có nguyện ý hay không triệu ta là làm hoàng hậu?”

“…” Ưng lão mọi người không còn gì để nói.

Đây là giọng điệu trâu già gặm cỏ non sao? Không đúng, đây là nộn thảo chủ động biểu thị đồng ý để lão ngưu ăn a.

Hồi ức năm đó Tề phi thân là Lăng Ba tiên tử mỹ danh rộng rãi truyền ra trên giang hồ, lựa chọn Tề vương so với nàng lớn hơn ba mươi tuổi làm phu quân, hơn nữa còn là ngược lại đi truy, đã từng nhất thời được truyền làm thú đàm luận. Không nghĩ tới hôm nay lại đụng tới một vị, chẳng lẽ đây là truyền thống nữ cường nhân của nước Tề?

Tông Trí Liên mọi người cũng không nhịn được muốn bật cười. Trong lòng bọn họ rõ ràng đây là kế hoãn binh của Ngô Minh.

Nhưng đối phương thân là trưởng lão một phái, há có thể bị hống trở lại như vậy? Phỏng chừng muốn giận tím mặt chứ?

Mãng lão xác thực là bắt đầu dậm chân tức giận mắng: “Tiêu Nhược Dao! Ngươi đây là cố tình gây sự!”

Hắn mới vừa nói một câu, Mãng lão liền lại nói: “Không sao không sao, Tiêu cô nương, Huyền Vũ Vương anh minh thần võ, sớm có sắp xếp.”

Mãng lão ở trong túi hông lấy ra một cái quyển trục có tiêu ký [ nhị ], lấy giọng điệu tự thuật của Huyền Vũ Vương đường hoàng niệm tụng nói: “Nếu là Tiêu cô nương vừa ý lão tử, cũng được a! Ngươi trực tiếp đến làm vương hậu đã để trống nhiều năm của lão tử, tây cung giữ lại cho ngươi. Chờ đến khi lão tử xưng đế, ngươi tựa là hoàng hậu!”

“…” Thế tử, Tông Trí Liên mọi người không cười nổi.

Không có ai cho rằng Mãng lão làm giả chiếu chỉ, hắn cũng không dám làm giả chiếu chỉ của Huyền Vũ Vương.

Không nghĩ tới, Huyền Vũ Vương sẽ có một mặt thô lỗ như thế.

Có thể là Tiêu Nhược Dao quá mức đặc thù, khiến cho hắn nổi lên lòng yêu người tài vô hạn. Nhưng sợ nhất là Huyền Vũ Vương phảng phất như biết trước mà chuẩn bị hết thảy!

Mấy cái quyển trục kia đều là được viết xong từ trước đó! Hơn nữa lại còn đánh số thứ tự!

Lẽ nào Huyền Vũ Vương đã đối với Tiêu Nhược Dao hiểu rõ như vậy, có thể đoán được phản ứng của nàng sao?!

Liền ngay cả Ngô Minh, trong lòng cũng nổi lên một tầng hàn ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi