TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Mục Thanh Nhã thời thời khắc khắc canh giữ ở bên người Ngô Minh, tuy rằng mấy ngày chưa nghỉ ngơi tốt, nhưng lực quan tâm đều ở trên người Ngô Minh, tự nhiên là cái người thứ nhất phát hiện thân thể Ngô Minh bắt đầu béo phì.

Nhưng nàng không có mở miệng kinh ngạc, yên lặng mà hoảng ở trong lòng, ở bề ngoài miễn cưỡng duy trì trấn tĩnh.

Sau đó, nàng kiếm cớ đi tìm Bạch trưởng lão mọi người, mọi người vừa nghe nhất thời cũng sợ hết hồn.

“Chẳng lẽ là phát ra hôn chứng?!” Bạch trưởng lão kinh ngạc thốt lên: “Ở nhiều người sau mấy ngày bị thương, sẽ xuất hiện triệu chứng mơ màng, cả người nóng rực đầu óc quay cuồng, thậm chí hôn mê bất tỉnh.”

Bạch trưởng lão nói, tựa là một thế giới khác cái gọi là vết thương nhiễm trùng. Da dẻ chỗ vết bỏng khuyết thiếu sức đề kháng đối với các loại vi khuẩn, thường thường dẫn đến nhiễm trùng máu, cơ quan nội tạng suy kiệt rất nhiều loại biến chứng, thậm chí còn khiến người bị thương tử vong.

Mọi người cuống quít bận bịu lại đây thăm khán Ngô Minh. Lại phát hiện tinh thần của nàng cũng tốt, hơn nữa hầu như là lấy phương pháp nhai đi ăn đan dược.

Đại gia đều cảm thấy kỳ quái, Bạch trưởng lão các cao thủ vì nàng bắt mạch, nhưng chỉ là cảm giác mạch đập ổn định. Tuy rằng vẫn cứ không có nửa điểm huyền khí kinh lạc cảm giác, nhưng thân thể khỏe mạnh tựa hồ cùng người thường không khác mấy. Chỉ là thân người bị bỏng vẫn là doạ người.

Mọi người không hiểu ra sao, chỉ có thể yên lặng xem biến đổi.

Buổi tối, Ngô Minh đã ở trên giường nghỉ ngơi, đến phiên Hỗ Vân Kiều, Mục Thanh Nhã bồi tiếp nàng.

Mục Thanh Nhã là mỗi ngày đều cùng Ngô Minh cùng nhau, Hỗ Vân Kiều là nhiều thứ hai.

Dường như Vân Kiều đã ngủ say? Mục Thanh Nhã rón ra rón rén kiểm tra ngoại đường Hỗ Vân Kiều đang ngủ sau, lặng yên bò đến trên giường Ngô Minh.

Ngô Minh tỉnh lại, thình lình phát hiện ở giường nhỏ bên trong màn trướng, Mục Thanh Nhã tựa hồ một thân cũng không mảnh vải.

“Ai? Thanh Nhã ngươi…”

Mục Thanh Nhã ở bên trong ánh nến mờ tối lặng yên làm cái động tác cấm khẩu, ôm Ngô Minh đem chăn đắp lên trên hai người.

Nàng đỏ mặt, ghé vào bên tai Ngô Minh nói: “Vân Kiều ở ngày hôm trước lật đến một quyển dược thư, nói là người có vết bỏng được khí tức thiếu nữ ôm ấp, có thể tăng nhanh tốc độ hồi phục thương thế.”

Thân thể thiếu nữ xác thực có địa phương rất kỳ diệu. Tỷ như dưỡng ngọc mười năm các loại kỹ xảo cố hữu*. Mà kích thích tố nữ cũng đối với bệnh ngoài da xác thực có công hiệu trị liệu, vì lẽ đó bên trong thư điển có ghi chép chuyện này cũng khá là bình thường. (*nói đến phương pháp dưỡng châu ngọc bằng cách cho các cô gái đẹp mang trên người, càng đeo ngọc càng nhuần đẹp của phương đông xưa)

Xúc giác trên người Ngô Minh bây giờ cực tệ, chỉ có thể cảm giác được thân thể Mục Thanh Nhã dán vào trên người mình, nhưng không cách nào cảm ứng được loại hương nhuyễn kia, trong lòng không khỏi đại than đáng tiếc.

“Thanh Nhã, trên người ta rất thô ráp. Ngươi đừng…”

Ngô Minh mới vừa nói xong câu này, màn trướng đột nhiên bị kéo dài một góc, ánh nến càng bị chĩa lại đây.

Hỗ Vân Kiều đứng ở nơi đó, không nói gì nhìn hai người.

Mục Thanh Nhã đại xấu hổ.

“Hai người các ngươi quả nhiên…” Hỗ Vân Kiều một chút liền nhìn ra Mục Thanh Nhã không mặc cái gì, rốt cuộc xiêm y đều khoát lên bên cửa sổ đây.

“Cái kia, chúng ta có thể giải thích, Thanh Nhã kỳ thực là đang giúp ta chữa thương.” Trong lòng rất nhiều cảm giác bị bắt gian tại trận Ngô Minh đàng hoàng trịnh trọng nói rằng: “Ngươi nghĩ xem, với tình hình ta hiện tại, làm sao có khả năng còn có thể muốn làm cái gì?”

“Ta nói các ngươi làm cái gì chưa?” Hỗ Vân Kiều lườm một cái: “Hai người các ngươi quả nhiên đang dùng thân thể cô gái chữa bệnh.”

Mục Thanh Nhã vẫn là mặt đỏ tới mang tai. Nhưng nghe đến câu này miễn cưỡng được lôi kéo đi xuống, đem đầu lộ ra ở ngoài.

“Cũng may nhờ Thanh Nhã ngươi ôm nàng.” Hỗ Vân Kiều hít một hơi, oạch một thoáng, lại cũng chui vào trong chăn Ngô Minh.

Chỉ có điều, đây là một bên khác.

Sờ sờ chão chão, nàng đang chăn trong cũng rút đi xiêm y của chính mình, ném đến chân giường.

“Đều là người mình, ngươi cho là chỉ có ngươi chịu vì nàng chữa bệnh sao?” Hỗ Vân Kiều oán giận Mục Thanh Nhã một câu.

Mục Thanh Nhã con mắt có chút hồng.

Hai người đã ở mỗi một bên ôm lấy Ngô Minh.

“Ngươi…” Ngô Minh cũng không biết nên nói như thế nào.

Thân thể chính mình hiện tại hệt như than cốc. Các nàng lại không ngần ngại chút nào ôm lấy, có can đảm chịu đựng loại ma sát da thịt thô ráp đáng sợ kia. Đổi lại là những cô gái khác. Người phương nào sẽ chịu làm ra hi sinh như vậy?

Ngô Minh đều thật không tiện thở dài xúc giác của mình đều đánh mất hơn nửa.

Đối với là hai cô gái tình thâm ý thiết cứu trợ chính mình, giờ khắc này làm sao có khả năng còn có ý nghĩ khinh nhờn.

Suốt đêm không nói chuyện, Ngô Minh thành thật. Hai nữ cũng là lấy thân thể của chính mình lẳng lặng ôm nàng ngủ.

Sáng sớm ngày thứ năm, hai nữ mặc lên xiêm y, lại tới chăm sóc Ngô Minh.

Liền sau đó sợ hãi phát hiện thân thể cháy đen của Ngô Minh càng thêm bành trướng. Quả thực như là mập thêm hai vòng.

Da dẻ than cốc mặt ngoài, thật giống như lão cây hoè vậy sản sinh từng kẽ vết rách.

“Cái này, vậy phải làm sao bây giờ?” Mục Thanh Nhã nhìn liền hốt hoảng, cầm lấy cánh tay trái Ngô Minh lệ đều muốn rơi xuống.

Cánh tay trái của nàng đã to gần bằng chân nhỏ. Cũng không cần ẩn giấu, Ngô Minh hiện tại thị lực đã có thể nhìn, khẳng định đã quan sát được.

“Tai họa, lẽ nào tối hôm qua chúng ta làm gì không đúng?” Hỗ Vân Kiều rất là tự trách.

Ngô Minh chặn lại nói: “Không có không có. Kỳ thực ta và các ngươi nói đi…”

Lời còn chưa dứt, lạt một tiếng giòn rụm vang lên.

Trong tay Mục Thanh Nhã, đột nhiên liền theo từ trên người Ngô Minh túm đi xuống nửa cái cánh tay!

Đây là phảng phất giống như một cái cành cổ thụ khô héo bị đứt gãy vậy, nửa bên là vỡ tan.

“A! A…” Mục Thanh Nhã theo bản năng hoảng hốt thét lên, nhưng rất nhanh lại vui mừng hoan hô một tiếng.

Lại là nơi cánh tay trái Ngô Minh đột nhiên rạn nứt!

Bên trong lộ ra, lại là một đoạn cánh tay trắng bột mới tinh!

Dường như óng ánh toả sáng vậy, rồi lại mềm mại giống như tay trẻ con, ngay cả lỗ chân lông đều không nhìn thấy!

Là cánh tay nguyên bản bị đốt cháy khô khác nào thân cây, đột nhiên vỡ ra. Bộ phận Mục Thanh Nhã ban đầu cầm lấy, tựa là nứt ra một nửa, đột nhiên vừa nhìn thật giống như là cánh tay rụng xuống. Mà còn lại một nửa bộ phận khô rạn, đã như là xác vỏ cây vậy nát tan rơi vào trên giường.

Hỗ Vân Kiều cũng nhìn đến không ngậm mồm vào được ba: “Cái này, đây là…”

Ngô Minh cười nói: “Giống vỏ quả hạch đào vỡ nát, lộ ra quả nhân bên trong?”

Không nói thì thôi nói đến quả thực cực kỳ giống. Nguyên bản cánh tay khô héo tựa là giống vỏ ngoài quả hạch đào vậy, thậm chí tình huống càng thêm nghiêm trọng với các khe nứt dọc ngang. Giờ khắc này đột nhiên xác ngoài vỡ vụn, lộ ra phần thịt quả mới mẻ bên trong.

Ngô Minh đã sớm được tiến hóa khung máy móc nhắc nhở, biết thân thể mình đã tiến vào giai đoạn khôi phục cuối cùng, tự nhiên không một chút nào cảm thấy bất ngờ.

Chỉ có điều loại tình huống giống như lột xác này, đem Mục Thanh Nhã cùng Hỗ Vân Kiều đều cả kinh ngây người.

“Ngươi, cánh tay của ngươi khỏi rồi?” Mục Thanh Nhã vui sướng đến lệ quang nhạt nhòa.

“Rất có khả năng là tối hôm qua nhờ các ngươi trợ giúp a. Cực khổ rồi.” Ngô Minh đem công lao đẩy cho các nàng.

Hỗ Vân Kiều cũng mừng rỡ không thôi, thậm chí vì thành tựu chính mình tìm được phương pháp hữu hiệu trong dược kinh mà rất là hài lòng: “Thật sự có hiệu quả?!”

Nàng vươn ngón tay, thử nhẹ nhàng ở trên da cánh tay trái mới tinh của Ngô Minh đụng vào.

Mục Thanh Nhã cũng khẽ run ngón tay, xúc động thử chạm một cái.

“Là thật!” Hai nữ hoan hô, hầu như ôm lấy nhau.

Ngô Minh hì hì nói: “Liệu pháp hữu hiệu, các ngươi nếu như không ngại, lại liền lên ngủ cùng ta một lúc?” (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi