TẠI HẠ KHÔNG PHẢI LÀ NỮ

Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngô Minh dưới sự chỉ huy của Thạch Lựu, đổi một bộ lại một bộ đồ trang sức.

Thay đổi một bộ đồ trang sức, vẫn xinh xắn.

Thạch Lựu: “Ta nhìn không được, đổi.”

Lại thay đổi một bộ đồ trang sức, hay là rất đẹp.

Thạch Lựu: “Thật giống như không thích hợp, lại đổi.”



Vẫn như vậy, thay đổi có tới năm sáu bộ, Thạch Lựu đều mệt mỏi.

Nàng thẳng thắn tự mình động thủ, chuyên môn tìm những món đồ trang sức mà dưới cái nhìn của mình cho là xấu đến cực kỳ bi thảm kia cho Chu Chỉ Nhược mang lên.

Đây là Thạch Lựu chưa từng có trải qua. Không biết làm sao, những món đồ trang sức xấu đến độ mình không đành lòng nhìn thẳng kia vừa đeo đến trên người Chu Chỉ Nhược, liền trở nên thấy thế cũng vừa mắt.

Thạch Lựu đều nghiêm trọng hoài nghi thẩm mỹ mình có hay không có vấn đề.

Ngô Minh không nói gì bị Thạch Lựu thao túng, liền nhìn nàng bận bịu đến so với mình còn muốn mệt nhọc hơn.

Chọn vô số lần, kết quả Thạch Lựu còn vẫn là phi thường không hài lòng.

Kỳ thực Thạch Lựu thẩm mỹ không có vấn đề, lựa đồ trang sức đối với lựa quần áo gần như. Cái gọi là quần áo không thích hợp, quan trọng hơn thực tế là người không thích hợp mà thôi…

Đụng với gần như hoàn mỹ tiến hóa khung máy móc thân thể mỹ nữ, phối đồ trang sức ra sao đều có thể làm cho người ta cảm giác sáng mắt lên.

Nếu như những món đồ trang sức này có ý thức, nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt: Bình thường bị người đánh giá mình xấu, cư nhiên cũng có thời khắc tỏa sáng rồi! Cảm tạ vị cô nương xinh đẹp này đã để chúng ta toả sáng xuân quang!

Cuối cùng, Thạch Lựu vạn bất đắc dĩ chọn cho Ngô Minh một bộ xấu nhất, tiện nghi nhất, vứt ở trong góc hầu như phải đại hạ giá…

Điếm tiểu nhị khóe mắt quất thẳng tới giật: “Sáu mươi đồng lớn…”

Cái bộ đồ trang sức có thể nói kinh thiên địa khiếp quỷ thần, chính là trang bị của bác gái giặt quần áo bờ sông.

Cây trâm xương dê, hoa tai tùng mộc, vòng tay tiểu hạch đào xác, đai lưng buộc dây thừng hồng, dây chuyền vỏ sò…

Thạch Lựu vù vù mà thở gấp khí: “Mua!”

Nàng không chỉ là mệt mỏi vì bận rộn. Mà là tâm lý quá mệt nhọc.

Vào đúng lúc này, đầu óc của nàng là mơ hồ.

Bị tức đến mơ hồ, hoàn toàn không lo được Mặc vương tử dặn dò.

Cái gì gọi là trời sinh quyến rũ, nàng ngày hôm nay xem như là đã được kiến thức.

Người này nếu như đã đẹp đẽ, động cái quần áo phục sức gì cũng đều đẹp? Thạch Lựu nhìn Ngô Minh hận đến nghiến răng.

“…” Một bên Báo lão không nói gì nhìn kỹ Thạch Lựu dằn vặt.

Hắn thậm chí đều cảm thấy, cái Thạch Lựu này quả thực là tìm đường chết a…

Ngươi biết cái Chu cô nương này là nhân vật cỡ nào sao? Đừng nói nàng chỉ cần ngoắc ngoắc tay. Mặc vương tử liền chịu đem nàng nạp vào trong phòng, chỉ cần bằng liệu sự như thần thông minh tài trí liền đầy đủ trừng trị ngươi một cái quan phối nha hoàn.

Chỉ sợ nàng nếu như động suy nghĩ tính toán với người, giết chết đều dễ như ăn cháo, thậm chí liền ngay cả mẩu xương vụn đều sẽ không tìm thấy đi?

Liền ngay cả tuỳ tùng gia đinh theo đến, còn có cửa hàng tiểu nhị đều có chút không vừa mắt. Trong lòng không khỏi dồn dập thầm oán: Đều là dùng ngân lượng phòng thu chi, chính ngươi lựa đồ trang sức, phối sáu trăm lượng, lại chỉ cho Chu cô nương phối sáu mươi đồng tiền lớn?

Chênh lệch nột phần vạn a, nào có cách làm việc như thế? Chu cô nương còn không nổi nóng lên đối với ngươi?

Có thể ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người. Ngô Minh cũng là thờ ơ buông tay: “Được rồi, nếu Thạch Lựu tỷ nói như vậy, ta liền đeo cái bộ này đi.”

“Là ngươi vừa ý a!” Thạch Lựu vội tóm chặt lấy đầu đề.

“Được, là ta nhìn trúng.” Ngô Minh cười cợt cũng không tranh luận.

Báo lão cùng mọi người đứng xem rõ ràng, trong lòng đều nói: Nhìn xem, giữa người với người sao chênh lệch lớn như vậy chứ!

Mãi đến tận khi thanh toán ngân lượng rời khỏi cửa hàng đồ trang sức, nàng đều không có lấy xuống những thứ đồ trang sức không đáng tiền này, liền như thế không ngần ngại chút nào duy trì mang.

Coi như ngươi nha đầu này biết ta lợi hại. Thạch Lựu thấy thái độ của Ngô Minh. Cuối cùng cũng coi như trong lòng sảng khoái một chút.

Tìm một gian cửa hàng quần áo, Thạch Lựu tại chỗ đuổi một bộ quần áo mới may.

Ngô Minh cũng được lão sư phụ đo thân làm riêng quần áo mới. Bất quá nàng đặc biệt căn dặn. Chỉ làm ngoại bào, trang phục trên người hiện tại không cần đổi.

Thiếp thân nhưng là Lưu Bích Sam, là bảo vật nước lửa bất xâm, càng có năng lực bảo đảm thiếp thân y vật không bị cởi ra.

Hả? Ngô Minh đột nhiên nghĩ đến… Không thể bị cởi ra Lưu Bích Sam? Loại công năng này không phải rất giống bên trong Tây Du Ký, Kim thánh cung nương nương lưu lại cái xiêm y thuần khiết này a?

Lưu Bích Sam, hài âm cũng không chỉ là ngưu B sam, càng là lưu B sam…

Mồ hôi a! Ngô Minh nghĩ đến đây. Suýt nữa bị chính suy đoán của mình đánh cháy khét.

Ngoài cửa tiệm vải vóc có một con dê bị nắm đi qua, phát sinh một trận tiếng kêu mị mị, thật giống như đang phối hợp Ngô Minh ở thời điểm thẹn thùng cười cợt.

Thạch Lựu ở mua đồ trang sức trước đó khinh người quá đáng, nhưng cuối cùng cũng coi như ở trên y phục còn không đến mức quá keo kiệt.

Xiêm y mới của Ngô Minh tuy rằng giá cả không mắc, nhưng có thể mặc được đi ra ngoài. So với những món đồ trang sức xương xẩu vỏ ốc trước đó tốt hơn nhiều. Luận đẳng cấp, thuộc về trang phục nha hoàn gia đình giàu có bình thường.

Sắc trời đã tối, lần đi chọn mua này của Thạch Lựu tỷ mới coi như kết thúc.

Vội vội vàng vàng chạy về phủ, Thạch Lựu tỷ lại đi hầu hạ Mặc vương tử rửa mặt đi ngủ.

Ngô Minh trở về bên trong phòng ngủ say sưa, Thạch Lựu bên kia nhưng ngủ không được.

Đổi quần áo mới, đồ trang sức mới, nhưng nàng vẫn không lọt được mắt xanh Mặc vương tử.

Tuy rằng cùng Mặc vương tử là cùng phòng mà ngủ, nhưng hắn không có đi chạm nàng.

Thạch Lựu rất ai oán.

Kỳ thực đêm nay, rất nhiều người bận rộn.

Trong phủ đại vương tử.

“Nói như vậy, vị Thạch Lựu cô nương kia trong vòng một ngày bỏ ra một ngàn lạng bạc, chỉ là cho mình cùng cái nha đầu gọi Chu Chỉ Nhược kia mua đồ?” Lên tiếng chính là đại vương tử.

“Đúng, đại vương tử điện hạ.” Thủ hạ theo dõi Ngô Minh mọi người một ngày hồi bẩm.

Di Lặc sư gia nói: “Đại vương tử điện hạ, chính như chúng ta suy đoán trước đó, Thạch Lựu cùng Chu Chỉ Nhược, một người trong đó chính là cố vấn xuất ra mưu kiến bia chuộc huynh. Thuộc hạ ở đây, một phen cẩn thận quan sát sau, cảm thấy Thạch Lựu hẳn là người kia.”

Đại Vương tử nói: “Sư gia ngươi chắc chắn chứ? Chỉ có điều là cái nha hoàn, lại có năng lực đảm nhiệm cố vấn?”

“Cái Thạch Lựu này thân là nha hoàn, là người thiếp thân bên trong phòng Mặc vương tử, có thể trong vòng một ngày tiêu hết một ngàn lạng bạc, làm sao lại là chi phí dành cho nha hoàn tầm thường? Chu Chỉ Nhược thì lại đối với nàng cũng không có tâm ý phản kháng, thậm chí giá cả đồ trang sức chỉ là một phần vạn của nàng. Như Chu Chỉ Nhược là cố vấn hết sức quan trọng, làm sao có thể chịu?”

“Có lý.”

Di Lặc sư gia nói: “Thuộc hạ cả gan, vì đại vương tử điện hạ tự ý bỏ ra tám mươi ngàn lượng bạc. Bất quá cái chỗ bạc bỏ ra này, nhất định có thể đáng giá thu về…”

*

Ngày hôm sau, là an bài xong chuyến dã ngoại ngắm hoa.

Độc Cô Mặc mang theo Báo lão, Thạch Lựu, Ngô Minh, còn có một đám gia đinh, lấy tư thế ngao du xuất phát đi vùng ngoại ô Vũ đô.

Bọn họ tới sớm hơn so với người nhà họ Sở một chút, bởi vì Mặc vương tử muốn quen thuộc địa hình.

Thạch Lựu hò hét mà chỉ huy gia đinh cùng mấy cái tiểu nha hoàn, lão mụ tử, bận rộn công việc sắp xếp nấu cơm dã ngoại.

Nàng tranh thủ muốn đi vào trong rừng đi vệ sinh, lại đột nhiên gặp phải một người đột nhiên xuất hiện.

“Oa!” Thạch Lựu giật mình, cho rằng gặp phải kẻ xấu xoay người đã nghĩ chạy.

Nhưng nhìn chăm chú lại, đối phương nhưng là một cô gái. Chỉ có điều thân hình hơi cường tráng, hiển nhiên là một tên nữ thị vệ biết võ kỹ.

“Thạch Lựu cô nương chớ hoảng sợ.” Nữ thị vệ khẽ cười, lấy ra một cái cái hộp nhỏ: “Vương tử nhà ta thường nghe cô nương hiền thục hữu đạo. Đặc biệt lệnh tiểu nữ đến đây đưa một món lễ vật nhỏ cho cô nương, hi vọng người có thể nhận lấy.” (chưa xong còn tiếp…)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi