TÁI NGỘ


“Thiển Thiển ——” thanh âm Chu Ngạn truyền đến, ngay sau đó cầm ô bước đến bậc thang, một cái áo khoác trực tiếp phủ ở trên vai Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển chịu đau nhìn về phía Chu Ngạn, “Học trưởng.

”Chu Ngạn thấy cô như vậy, rất đau lòng, không nghĩ tới cô bị ướt như vậy.

Anh ấy nhìn về phía Ứng Hạo, “Em ấy sao lại bị thế này?”Ứng Hạo đứng ở mép mái hiên, có một chút bọt nước chảy xuống, nhỏ giọt ở trên vai vai anh, anh an tĩnh mà liếc mắt nhìn Mạnh Thiển Thiển một cái, nói: “Em ấy cơ thể không thoải mái, cái này cậu tự mình hỏi cô ấy đi.

”“Cậu chăm sóc cô ấy đi, tôi đi trước.

” Nói xong, anh xoay người đi xuống bậc thang, hứơng xe hơi đi đến.

Mạnh Thiển Thiển nhìn chằm chằm bóng dáng của anh, ở trong nháy mắt đôi mắt ướt đẫm, lại hung hăng mà nghẹn trở lại.

Chu Ngạn cúi đầu nhìn Mạnh Thiển Thiển, “Em làm sao vậy?”Nước mắt theo má cô chảy xuống, biến mất vào trong cổ áo.

Mạnh Thiển Thiển cười lắc đầu, nói: “Chính là bụng em có chút đau.

”“Anh đưa em trở về ký túc xá, em gặp mưa như thế nào không nói!.


” Chu Ngạn vuốt cánh tay cô thấy ướt đẫm, có chút ảo não chính mình không đủ chu đáo, cái này cũng chưa nghĩ đến.

“Kỳ thật liền ướt một chút mà thôi.

” Mạnh Thiển Thiển lắc đầu, đi theo Chu Ngạn hướng hướng ký túc xá đến, Chu Ngạn lấy ô che mưa đi ở bên tay trái cô, chắn cho cô nước mưa.

Nơi này ánh đèn lờ mờ, Mạnh Thiển Thiển bụng từng đợt mà đau đớn, Chu Ngạn nhất thời cũng không nghĩ tới bà dì linh tinh, đỡ cô, Mạnh Thiển Thiển cũng cố ý che dấu biểu tình chính mình.

Rốt cuộc đến ký túc xá, Mạnh Thiển Thiển đứng thẳng thân mình, cười nói: “Học trưởng, em lên trước đây.

”“Bụng em có đỡ chút nào không? Muốn mua thuốc hay không không?” Chu Ngạn nhìn bụng cô một cái, nhưng cô là con gái, anh cố thu hồi tầm mắt.

Mạnh Thiển Thiển cười lắc đầu, “Không có việc gì, có thể là bị cảm lạnh, em lên lầu lấy nước ấm chườm thì sẽ tốt thôi.

”“Vậy em mau đi lên đi.

”“Được, tạm biệt học trưởng.


”Nói xong, Mạnh Thiển Thiển liền xoay người đi lên thang lầu, Chu Ngạn bung dù đứng ở dưới, thẳng đến khi không nhìn thấy thân ảnh của cô mới rời đi.

Đi vào lầu 3, đóng cửa lại, nhưng là bên trong lộ ra ánh sáng, Mạnh Thiển Thiển đẩy cửa ra, bên trong có ánh sáng chiếu tới, làm cô nháy mắt cảm thấy ấm áp nhiều.

Thường Tuệ Tuệ đang đắp mặt nạ vừa quay đầu lại nhìn đến bộ dáng cô, “Sao lại thế này? Đi lấy tiền như thế nào gặp mưa sao?”Nói, cô lập tức đi lên trước đỡ lấy Mạnh Thiển Thiển, Mạnh Thiển Thiển cười cười, nói: “Quên mang ô, mới vừa lên cầu vượt trời liền mưa.

”Sột soạt, Diệp Lam cùng Chu Phương cũng từ trên giường xuống, nói: “Vừa mới nãy mình đã gửi tin nhắn cho cậu, nhưng cậu không trả lời, mình còn nghĩ xem có nên tìm Chu Ngạn học trưởng hay không.

”“Di động hết pin.

” Mạnh Thiển Thiển ngồi xuống, Thường Tuệ Tuệ gỡ xuống áo khoác trên bả vai cô, run run, cười nhẹ, “Học trưởng đưa cậu trở về đi phải không?”Mạnh Thiển Thiển cười, cô ôm bụng, Diệp Lam xuống dưới đổ cho cô một ly nước ấm, cúi đầu liếc nhìn cô một cái, “Cậu có phải hay không!.

.

”“Bà dì tới, đau quá a.

” Cô cuối cùng có thể nói ra, Thường Tuệ Tuệ vừa nghe, “Đen đủi muốn chết, gặp mưa lại tới dì, có thể không đau sao? Cậu nhanh đi tắm rửa.

”Chu Phương ở trên giường đi xuống chỉ vào ngăn kéo của mình, “Trong ngăn kéo của mình có nước đường đỏ, lấy uống.

”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi