TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

Lăng Mặc hoàn toàn không quan tâm đến bất mãn của Khúc Quân, một tay chống lên bàn, tay kia vòng qua vai của Khúc Quân cầm lấy cây bút từ tay cậu, viết vài phép tính lên quyển bài tập “Cùng lắm thì chỉ có bài này là hơi khó một chút thôi.”

Khúc Quân có chút khẩn trương, bởi vì Lăng Mặc cách cậu quá gần, cho dù không đụng chạm da thịt nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lăng Mặc.

Còn có tiếng hít thở của y nữa, rõ ràng là bình ổn, nhưng khi phả lên người Khúc Quân trong một giây kia, giống như trong sự yên tĩnh này đang rục rịch nổi lên điềm báo trước điên cuồng nào đó.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Đầu cây bút mà Lăng Mặc đang cầm khẽ lắc lắc.

“Tớ đang suy nghĩ… Chẳng phải cậu nói về nhà à? Sao cả người toàn mồ hôi thế?” Khúc Quân vội vàng lảng sang chuyện khác.

“Tớ đi ra ngoài vận động.” Lăng Mặc trả lời.

Vẻ mặt của y rất bình tĩnh, không giống như là đang nói dối.

Cho nên nguyên nhân Khúc Quân gọi điện đến nhà Lương Như không thấy Lăng Mặc bắt máy là đúng lúc y đang vận động ở bên ngoài?

“Vận động gì vậy? Đừng nói là trời tối rồi mà cậu còn chạy ra ngoài đi bơi đấy nhá?” Khúc Quân thuận miệng hỏi.

“Chạy bộ, tập thể dục, đánh quyền.” Lăng Mặc trả lời.

“Cậu đi đến Trung tâm tập thể dục? Có huấn luyện viên dạy cậu đánh quyền hả?”

Ánh mắt của Khúc Quân sáng rực lên.

Lăng Mặc cười khẽ “Sao? Cũng muốn đi?”

“Đúng đúng! Cậu có thể dẫn tớ theo được không? Cậu đánh võ giỏi như thế liệu có phải là huấn luyện viên kia dạy cho?”

“Đầu tiên cậu cần phải đạt tiêu chuẩn ở kỳ thi cuối kỳ đi đã rồi hẳn nói.”

Khúc Quân mất hứng.

Nhưng Lăng Mặc vẫn không thèm quan tâm đến Khúc Quân mất hứng, dùng ngón tay móc lấy cổ áo của cậu “Muộn rồi, mau đi tắm đi.”

“Được được được! Tắm thôi!”

Khúc Quân cũng muốn thư giãn đầu óc một tí rồi học tiếp.

Thật ra trong nội tâm của cậu rất muốn biết những gì cậu học ở thế giới này liệu đến khi trở về thực tại rồi còn nhớ được gì không? Nếu như còn nhớ thì mọi nổ lực của cậu coi như đáng giá, dù không trải qua ở thực tại nhưng ở đây cậu có thể thi đại học để đền bù nuối tiếc.

Khúc Quân tiện tay lấy một bộ quần áo mới đi vào phòng tắm, ngay lúc định khóa cửa lại thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, Lăng Mặc đứng trước phòng tắm.

“Này! Cậu làm gì thế! Tớ vào trước rồi!”

Mặc dù đang ở nhà Lăng Mặc nhưng Khúc Quân cảm thấy chen ngang không phải là thói quen tốt, phải có trật tự trước sau.

“Đã gần mười một giờ rồi, cậu còn muốn tớ đợi?”

Lăng Mặc nhướn mày, lách qua người Khúc Quân đi vào, treo quần áo mới lên cái móc.

Khúc Quân thầm nghĩ, cùng đúng nhỉ, lúc trước cậu cũng thường xuyên tắm chung dưới một vòi sen với Trần Đại Dũng, đi dã ngoại cũng không có chuyện xếp hàng đi tiểu, cần gì phải tuân theo quy tắc xếp hàng rườm rà chứ? Hơn nữa hồi cậu còn là Mạc Tiểu Bắc thì cũng đã từng tắm chung với Lăng Mặc mà.

“Ờ được.”

Khúc Quân xoay người lại muốn trò chuyện vài câu với Lăng Mặc, thì thấy y đã vén áo thun tới tận cổ, từng thớ cơ trên người hiện rõ mồn một và tràn ngập sức mạnh khiến Khúc Quân phải trầm trồ ghen tị.

Mặc dù cơ thể của Khúc Quân có cơ bụng, nhưng nếu như đem so sánh với Lăng Mặc thì hoàn toàn chênh lệch một trời một vực, cứ như một bên là vận động viên chuyên nghiệp, một bên là huấn luyện viên tập thể dục bình thường.

“Cậu thích nhìn tớ đến thế cơ à?” Giọng nói của Lăng Mặc vang lên.

Khúc Quân suýt chút nữa bị sặc nước miếng “Thích nhìn cái quần! Mi có ông đây cũng có!”

“Tớ đẹp mắt hơn cả cậu.”

Lăng Mặc tiếp tục cởi quần thể thao ngay trước mặt Khúc Quân, một cặp chân thon dài a, không hề cường tráng nhưng ẩn chứa đầy sức bật, cùng với tiểu Lăng Mặc cực kỳ kích thích thị giác của người xem.

Khúc Quân bỗng cảm thấy muốn rời khỏi chỗ này, với cái dáng người này của Lộ Kiêu thì 100% là bị treo lên đánh đó!

Nước từ vòi sen xối xuống đầu Lăng Mặc, theo động tác vuốt tóc ra sau đầu của y, các thớ cơ săn chắc nổi cộm lên từ hai đầu vai chạy dọc đến lưng, hấp dẫn tầm mắt của Khúc Quân, tựa như những giọt nước chảy trên người Lăng Mặc đều biến thành xúc giác của cậu.

Lăng Mặc lui ra sau, vươn tay cầm lấy một cục xà bông.

“Sao cậu còn đứng đó?”

“À… Tới đây…”

Khúc Quân vội vàng cởi sạch quần áo, đi tới bên cạnh vòi sen hứng lấy nước rửa mặt.

Thời gian cậu tắm chưa vượt quá năm phút, lúc này cũng vậy.

Thế nhưng dòng nước chảy rỉ rỉ từ vòi sen làm cậu khó chịu, giơ tay vặn hết mức, dòng nước mạnh mẽ như mưa trút xuống, làm cậu nhất thời vô cùng sảng khoái.

Khúc Quân nhấn bình sữa tắm hai cái, xoa sơ sơ trên người rồi xả nước.

Không biết có phải ảo giác hay không, Khúc Quân luôn cảm thấy sau lưng của mình rất nóng, cái nóng đó từ gáy xộc thẳng một đường xuống tận gót chân, cậu vừa quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc đang đứng rũ tay nhìn cậu.

Cái cảm giác bị đối phương khóa chặt lại tới nữa.

“Tớ tắm xong rồi! Nhường vòi sen lại cho cậu nè!”

Khúc Quân lập tức tránh ra, hấp tấp quơ lấy khăn lông lau khô cả người, đang muốn cầm lấy quần áo để mặc thì nghe Lăng Mặc lên tiếng.

“Cậu xác định rửa sạch xà bông trên người rồi?”

“Cho dù chưa sạch thì cứ coi như dưỡng da đi!”

Dù sao cậu không muốn tắm xong còn phải ở trong này đợi Lăng Mặc đâu.

“Tớ giúp cậu rửa sạch lại. Nếu không lúc ngủ sẽ bị ngứa.”

Khúc Quân còn chưa kịp từ chối thì bàn tay đầy lửa nóng của đối phương đã đặt lên lưng cậu.

“Quả đúng là tắm chưa sạch.”

Lăng Mặc muốn kéo Khúc Quân thì cậu lập tức né qua một bên.

“Có phải cậu xấu hổ?” Giọng nói của Lăng Mặc không lớn, nhưng rất có lực xuyên thấu, thậm chí tiếng nước chảy của vòi sen cũng không lấn át được.

“Tại sao tớ lại xấu hổ chứ? Dù sao cũng không phải là con gái!”

Lăng Mặc cười khẽ, rõ ràng rất nhẹ nhưng lại làm cho trái tim của Khúc Quân như bị đâm một cái.

“Bởi vì tớ phát dục tốt hơn cả cậu.”

“Cậu… Bộ cậu không khoe khoang thì sẽ chết à!”

“Không muốn tớ khoe khoang cũng được thôi, mau cút đi tắm sạch xà bông trên người đi.”

Khúc Quân thầm thở dài trong lòng, theo sự hiểu biết của cậu về Lăng Mặc, ở y có một loại cố chấp vô hình, nói thẳng ra là cứng đầu.

Cậu cam chịu số phận trở về với vòi sen, tùy tiện lấy tay chà chà khắp người, bỗng cảm thấy có khăn lông dính lên lưng mình, Khúc Quân kinh ngạc quay đầu lại thì thấy Lăng Mặc

“Này! Cái đó… Không phải là khăn tắm của cậu sao?”

Lúc cậu đang nói, Lăng Mặc đã nâng tay Khúc Quân lên lau bên eo cho cậu.

“Ừ.”

“Cậu… Cậu không phải rất ghét người khác đụng vào đồ của mình sao?”

“Cậu đã đụng vào đồ của tớ?”

Lăng Mặc hỏi ngược lại. Tay của y vòng qua eo Khúc Quân, cầm khăn tắm lau bụng cậu.

“Không… Chưa từng…”

Ở tư thế này, Khúc Quân cơ hồ bị Lăng Mặc ôm trọn vào lòng, mặc dù hai người không đứng sát vào nhau.

“Vậy tại sao cậu lại biết tớ để ý cậu xài đồ của tớ?” Lăng Mặc hỏi lại.

Khúc Quân không trả lời, trong lòng cảm thấy có gì đó sai sai.

“Tại sao cậu lại đối xử với tớ tốt thế?”

Cậu không nhịn được hỏi.

Nếu như cậu đã bị lộ tẩy ở đâu đó thì không bằng sớm chết sớm siêu thoát.

“Bởi vì cậu trông giống Mạc Tiểu Bắc.” Lăng Mặc đáp.

Một câu nói hết sức bình đạm vô ba, nhưng rất có lực độ xuyên thẳng vào tim của Khúc Quân, một giây kia máu huyết trong người như bị ngừng lại, tiếng nước chảy biến mất, nhịp tim cũng bị đình chỉ lại nốt.

Một lát sau, Khúc Quân mới hỏi tiếp “Tớ… Tớ giống cái người tên Mạc Tiểu Bắc kia… Ở chỗ nào chứ?”

“Giống cách nói chuyện.”

Tiêu rồi tiêu rồi, cách nói chuyện… Suốt từ nhỏ đến lớn đã quen nói như vậy rồi, sao có thể thay đổi xoành xoạch được ngay chứ!

“Cũng giống cái tính lúc quản thì ngoãn ngoãn nghe lời, lúc lơ mắt đi thì liền giở trò.”

“Tớ không có!”

“Ngu si.”

“… Đang nói chuyện đàng hoàng tự nhiên chửi người ta làm gì…”

“Tớ nói là lúc bị chửi ngu si lại càng giống.”

Khúc Quân nghẹn họng không nói nên lời.

Được rồi được rồi, ở thế giới này anh là lớn nhất được chưa, bọn tui chỉ là vai phụ làm nền thôi, chỉ tồn tại để làm nổi bật sự cao thượng chót vót của anh đó.

“Tắm xong có thể cút ra ngoài. Nhớ làm cho xong mấy đề thi còn lại.”

Như nhận được thánh chỉ ban ơn, Khúc Quân nhanh chóng lau khô người mặc quần áo vào, sau đó phóng như bay ra khỏi phòng tắm.

Cậu luôn cảm thấy, nếu như còn chần chừ không rời đi thì Lăng Mặc sẽ một cú ấn ngã cậu xuống đất, sau đó bộc phát hết toàn bộ năng lượng tích tụ sâu tận đáy lòng.

Mặc dù cái cảm giác này rất chi là vô lý nhưng Khúc Quân rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình.

Căn hộ này có tới hai phòng ngủ, nhưng một phòng ngủ đã bị đổi thành phòng đọc sách, Khúc Quân và Lăng Mặc chỉ có thể ngủ chung một phòng trên chiếc giường dài mét tám.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên ngủ với Lăng Mặc, cậu cũng không tỏ ra xoắn xuýt gì, lúc kéo chăn đắp tự nhiên như ở nhà.

Nhưng khi mọi thứ xung quanh yên tĩnh lại, tiếng hít thở của Lăng Mặc trở nên rõ ràng hơn, Khúc Quân không sao ngủ được, nhưng cậu cũng không dám trở mình, nằm cứng ngắc một chỗ đến đổ mồ hôi hột.

“Sao cậu còn chưa ngủ?” Lăng Mặc lên tiếng.

“Cậu… Sao cậu biết tớ chưa ngủ?” Khúc Quân hỏi.

“Trừ Tiểu Bắc ra, đây là lần đầu tiên tớ ngủ với người khác, cho nên tớ sẽ để ý cậu ngủ hay chưa.”

Giọng nói của Lăng Mặc nhàn nhạt, nhưng làm cho hốc mắt của Khúc Quân ươn ướt.

“À. Chắc lúc cậu và Mạc Tiêu Bắc ngủ với nhau, cậu sẽ ngủ liền ngay nhỉ?”

Khúc Quân nhớ lúc đầu Lăng Mặc không có để ý tới mình, toàn xoay mặt vào tường ngủ.

“Không phải vậy. Tớ luôn quay lưng về phía cậu ấy, đến khi cậu ấy ngủ rồi, tớ sẽ xoay người lại ôm lấy cậu ấy.”

Hốc mắt Khúc Quân càng ướt.

“Giống như ôm gối ôm?”

“Cậu ấy không phải là gối ôm. Tớ ôm cậu ấy là muốn xác định chắc chắn rằng cậu ấy luôn ở bên cạnh mình, cho dù là khi tớ đang ngủ say không biết trời trăng gì.”

“Chắc chắn cậu ta rất quan trọng với cậu.”

“Cậu ấy đã từng nói tớ là nhiệm vụ của cậu ấy. Vì để hoàn thành nhiệm vụ này, cậu ấy có thể không cần cả mạng sống của mình.”

Khúc Quân chậm rãi siết chặt cái chăn, cậu mơ hồ nhìn trần nhà qua làn nước mắt, có cái gì đó đang cào xé tim của cậu.

“Nhưng cậu ấy không chết vì tớ, mà là bị bệnh cúm mang đi.”

Khúc Quân không ngờ Lăng Mặc lại nhớ rõ những lời nói đó của cậu.

“Tớ đã từng muốn trở thành một kỹ sư giống như cha nuôi của mình, vì Tiểu Bắc xây nhà xây đường. Nhưng là sau khi cậu ấy đi rồi, tớ lại muốn trở thành một nhà nghiên cứu vi khuẩn, bởi vì vi khuẩn đã cướp đi người trọng yếu nhất trên đời này của tớ.”

Nước mắt kiềm nén thật lâu bỗng chốc chảy trào ra thấm vào gối.

Khúc Quân phải gồng lắm mới không phát ra tiếng nức nở.

“Lăng Mặc… Người mà cậu mất đi kia, có lẽ cậu ấy đang dùng một phương thức nào đó để bảo vệ cậu, bầu bạn với cậu… Chỉ cần cậu còn nhớ đến cậu ấy thì cậu ấy sẽ mãi mãi ở bên cậu.”

“Lộ Kiêu, nghe cậu nói thế thật giống như trên đời này còn một Mạc Tiểu Bắc khác?”

Khúc Quân nghiến chặt răng, cậu rất muốn nói cho Lăng Mặc biết, cho dù là Mạc Tiểu Bắc hay là Lộ Kiêu, thì đều chính là tôi, tôi đang ở trong thực tại, chỉ cần anh tỉnh lại là chúng ta có thể ở trong thực tại cụng ly nói chuyện mừng.

Nhưng Lăng Mặc đang trầm luân với lời trăn trối của Mạc Tiểu Bắc, chẳng lẽ lại để lịch sử tiếp tục tái diễn?

“Không nên nói lời cam đoan gì với tớ, tớ tình nguyện tự mình nắm bắt lấy, chứ không tin vào lời hứa viễn vông của bất kỳ ai.”

Lời nói của Lăng Mặc càng làm cho trái tim Khúc Quân quặn đau đến không thở nổi.

“Còn nữa, cậu cứ xoay người thoái mái, tớ không phiền.”

Nói xong, Lăng Mặc liền kéo chăn xoay người đưa lưng về phía cậu, nhắm mắt ngủ.

Thời gian hai tuần lễ trôi qua nhanh hơn so với Khúc Quân nghĩ nhiều.

Đến ngày cuối tuần của tuần cuối cùng, Lăng Mặc lục tìm những đề thi lớp 11 mấy năm trước đưa cho Khúc Quân làm.

Đại số đạt trên 100 điểm, 300 điểm tổng các môn còn lại cũng phải gập ghềnh trắc trở đạt được ít nhất 190 điểm.

Còn môn tiếng Anh, Lăng Mặc lập dàn bài tổng hợp phân tích bài luận văn bằng tiếng Anh cho Khúc Quân, vì Khúc Quân hạn chế về mặt từ vựng nên Lăng Mặc sẽ chú trọng vào phần nghe và đọc hiểu, hơn nữa còn soạn sẵn vài đề thi mẫu cho Khúc Quân làm.

Còn về môn Ngữ Văn, Lăng Mặc không để Khúc Quân học thuộc lòng tất cả các bài thơ trong sách, mà là lọc ra hai mươi câu thơ, y cũng rất tự tin nói là hơn 80% đề thi cuối kỳ sẽ rơi vào hai mươi câu này.

Khúc Quân không thể không thừa nhận, học thần sở dĩ được xưng là học thần, ngoài việc học ra còn phải biết đoán đề trước nữa.

Còn ba ngày nữa là đến kỳ thi, Khúc Quân và Lăng Mặc đến trường học.

Khúc Quân vốn cho là cả lớp sẽ tò mò chuyện Lăng Mặc vắng mặt suốt hai tuần lễ, nhưng lại không có ai mon men hỏi gì cả, trừ Sở Ngưng.

“Này, Lăng Mặc… Nghe nói ông Cố qua đời rồi, chắc cậu buồn lắm nhỉ?” Sở Ngưng nghiêng mặt sang hỏi.

Ông Cố? À, chính là sở trưởng Cố cấp trên của cha Lăng Mặc, và là cha của luật sư Cố Thần. Ủa, ông ấy chẳng phải đã qua đời hồi kỳ nghỉ hè năm lớp 9 sao?

“Sinh lão bệnh tử, chỉ là trạng thái bình thường của một đời người. Tôi không có buồn.” Lăng Mặc đáp.

Khúc Quân thầm nghĩ, có lẽ là Lăng Mặc mượn lý do sở trưởng Cố qua đời để xin nghỉ học.

Giờ truy bài, chủ nhiệm lớp cũng tới an ủi Lăng Mặc “Cô biết ông Cố cũng giống như ông của em, ông ấy qua đời sẽ làm em rất đau buồn. Hy vọng em có thể bình tĩnh lại, cố gắng đạt thành tích tốt vào kỳ thi cuối kỳ, có như thế ông Cố mới vui vẻ yên tâm được.”

Khúc Quân có thể xác định điều cậu đoán là đúng.

Sau chủ nhiệm lớp lại kêu Khúc Quân tới phòng giáo viên, chân thành nói với cậu “Lộ Kiêu, em cũng đã thấy thành tích của mình luôn tuột dốc rồi đấy. Điểm chuyên cần ở học kỳ trước thì không nói gì, nhưng đến học kỳ kế tiếp thành tích vẫn không có khởi sắc nào. Em còn bị bệnh suốt hai tuần lễ nữa, là một chủ nhiệm lớp của em, cô cảm thấy có lẽ em nên suy tính đến việc học lại lớp 11.”

Khúc Quân đứng tại chỗ nhìn vào mắt của chủ nhiệm lớp.

Cậu có thể thấy sự mong đợi trong mắt của đối phương, cậu nhất thời nhận ra, tỷ lệ học sinh lên lớp là điểm cực kỳ quan trọng của trường cấp ba, sự tồn tại của loại học sinh như Lộ Kiêu thì chính là áp lực lớn đối với giáo viên.

Thấy Khúc Quân không nói lời nào, chủ nhiệm lớp an ủi “Em đừng quá lo lắng, cô sẽ nói chuyện suôn suôn với mẹ em. Trước khi em xin nghỉ bệnh thì đều chăm chỉ đến lớp, cô biết em đang chịu áp lực và muốn cố gắng tiến lên, nhưng có một số chuyện cần phải từ từ…”

Khúc Quân nghe thế thì có chút cuống quít.

Đờ phắc, cô còn muốn nói chuyện nghỉ bệnh hai tuần lễ với Lưu Phân Hương á?

Nếu bà ấy biết thì nhất định sẽ cho là cậu là Lăng Mặc bắt tay nhau cúp học đó trời, học sinh giỏi như tên đó mà dính vô ba cái chuyện này thì chẳng phải là dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch sao!

Cái này tuyệt đối không thể!

Hơn nữa nếu cậu học lại lớp 11 thì chắc chắn sẽ không theo kịp tiến độ của Lăng Mặc!

Chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra!

“Cô ơi… Khoảng thời gian em bị bệnh này, em cũng đã ôn lại những kiến thức bị mất gốc. Lời cô nói rất có lý, nhưng mà em cũng không xác định được có cần phải học lại lớp 11 không. Cho nên em đã có một ý kiến như vầy.” Khúc Quân biết lúc này mình không thể đối cứng với giáo viên, vẫn là nên nói chuyện mềm nhẹ khiêm tốn chút.

“Em có ý kiến gì?”

“Em muốn trước khi kỳ thi cuối kỳ bắt đầu làm một bài kiểm tra đại số và đề thi tổng hợp nhỏ. Nếu như em có thể đạt được trên 60% số điểm thì không cần phải học lại lớp 11, cô thấy sao ạ?”

Chủ nhiệm lớp sửng sốt, nhưng liền cảm thấy Khúc Quân nói cũng đúng.

Nếu như Khúc Quân thi tạm được thì cô cũng không cần phải phí sức đi thuyết phục Lưu Phân Hương.

Nếu như Khúc Quân thi không đạt thì cô còn có cớ để thuyết phục bà ấy.

“Được, em sẽ làm bài thi thử ngay tại phòng giáo viên. Hôm nay sau khi tan lớp thì bắt đầu, em thấy sao?”

“Cảm ơn cô nhiều, phiền cô rồi ạ.”

Khúc Quân rời khỏi phòng giáo viên, đúng lúc chạm mặt Thịnh Dĩnh Hi.

Tên này đang đứng đút túi nói chuyện phiếm với bạn học nữ nào đó, không biết cả hai nói cái gì mà mặt của nhỏ đó đỏ rần hết cả lên, khiến cậu phải xuýt xoa ghen tị kỹ năng tán gái của cậu ta.

Thịnh Dĩnh Hi vừa thấy Khúc Quân thì không cười nữa, cho đến khi Khúc Quân đi ngang qua người cậu ta, lúc này cậu ta mới nhỏ giọng hỏi “Này… Nghe nói cậu bị bệnh, đã đỡ chưa?”

“Tớ không có sao, an tâm đi! Nghe nói cậu cũng thi trúng vào đội tuyển bơi lội, chúc mừng nha. Nghỉ hè là có thể luyện tập chung rồi.

“Ừ.” Thịnh Dĩnh Hi cúi đầu xuống, sờ sờ chóp mũi, gò má vốn trắng nõn của cậu ta giờ bỗng đỏ ửng lên, trông thật đáng yêu.

Khúc Quân muốn nói tiếp vài lời với cậu ta thì nghe thấy tiếng nói của Lăng Mặc.

“Lộ Kiêu, về lớp thôi.”

Những học sinh còn đứng trên hành lang đều nhìn về phía Khúc Quân, mọi người ai cũng kinh ngạc vì Lăng Mặc thế mà lại chủ động bắt chuyện với cậu.

Khúc Quân nháy mắt với Thịnh Dĩnh Hi, sau đó xoay người đi tới cửa lớp, Lăng Mặc vẫn đứng tại chỗ, cảm giác như nhiệt độ xung quanh y đang giảm dần đều.

Ngẩng đầu lên thì thấy Lăng Mặc và Thịnh Dĩnh Hi đang đối mặt với nhau.

Khúc Quân rất hiểu rõ tầm mắt của Lăng Mặc luôn mang lại cảm giác áp bách cho bất kỳ ai nhìn vào đó, cậu phất tay với Thịnh Dĩnh Hi, ý kêu cậu ta trở về lớp đi, nhưng cậu ta vẫn không nhúc nhích, chắc là đang so tài trợn mắt với Lăng Mặc đây mà.

Ây da, người anh em à, kẻ mà có thể chống lại ánh mắt như giết người của Lăng Mặc còn chưa có ra đời đâu.

Khúc Quân tính muốn mở miệng để giải vây tình huống lúng túng trước mắt thì Lăng Mặc đã vươn tay tới bụm miệng cậu lại rồi lôi người vào lớp.

“Đến tiết Hóa rồi, cậu mau tập trung vào đi.”

Tầm mắt của y vẫn như cũ uy hiếp trừng Thịnh Dĩnh Hi.

Khúc Quân nhìn ra là Thịnh Dĩnh Hi đang cố chống cự, vất vả lắm chuông reo vào tiết vang lên, Thịnh Dĩnh Hi rốt cuộc xoay người về lớp của mình. Khúc Quân vừa thở phào một hơi thì lập tức bị Lăng Mặc xách cổ áo.

“Trông cậu cứ như mới vừa thoát nạn vậy, lo lắng cho Thịnh Dĩnh Hi đến thế cơ à?”

“Ực… Chẳng lẽ cậu không cảm thấy cậu và Thịnh Dĩnh Hi trừng nhau như thế cứ như là có luồng sức mạnh dữ dội bắn ra bùm bùm sao?”

“Không cảm thấy.”

“Được rồi… Nói cho cậu một tin tốt nè, để kiểm chứng tài năng dạy học số dzách của cậu. Hôm nay sau khi tan lớp, tớ sẽ đến phòng giáo viên làm bài thi thử tổng hợp và môn đại số. Nếu như không đạt yêu cầu thì tớ buộc phải học lại lớp 11.”

“Được, tớ đợi cậu.”

“Này, cậu không lo lỡ như tớ làm bài không được à?”

“Cậu bị ngu?”

“… Chắc không.”

“Thế sao lại nói không làm bài được?”

Năm giờ rưỡi chiều tan học, không ít học sinh đều đi đến các lớp ôn thi bổ túc, chỉ có mỗi Khúc Quân là đến phòng giáo viên.

Đầu tiên là đại số, Khúc Quân vô cùng nắm chắc công thức và cách làm, đây cũng là lời mà Lăng Mặc đã dặn cậu, phải đọc đề bài cẩn thận và phân tích hướng làm, tuyệt đối không được hấp tấp.

Khi làm trắc nghiệm thì nhất định phải nhanh, Khúc Quân lôi các phương pháp nào là loại trừ bla bla ra xài hết.

Chủ nhiệm lớp ngồi bên cạnh nhìn kinh ngạc, bởi vì Khúc Quân làm bài còn nhanh hơn cô đã nghĩ. Lúc đầu cô còn nghĩ là ăn may nhưng khi thấy cậu lấy giấy nháp ra tính toán thì mới thừa nhận đây toàn bộ là năng lực của cậu.

Khúc Quân nộp bài ngay khi hết thời gian quy định, ngoại trừ bài cuối viết được hai ba dòng ra thì hầu như toàn bộ đề thi đều làm khá ổn.

“Còn bài thi tổng hợp nữa, em có muốn nghỉ ngơi cơm nước rồi mới làm tiếp không?”

“Nếu cô tin tưởng em thì cô cứ đi ăn cơm trước đi ạ, em sẽ tiếp tục làm bài thi.”

Chủ nhiệm lớp nhìn bộ dáng chân thành của Khúc Quân rồi gật đầu nói “Vậy em cứ ngồi đây làm bài tiếp đi, cô đi mua đồ ăn, tiện thể mua cho em luôn.”

Nói xong, chủ nhiệm lớp rời khỏi phòng giáo viên, nhưng cô vẫn nhờ một giáo viên lịch sử sắp về hưu tới trông coi Khúc Quân, nói trắng ra là không hề tin tưởng Khúc Quân một tí nào.

Sắp mười giờ tối, Khúc Quân mới lật đật nộp bài thi.

Chủ nhiệm lớp có hơi kinh ngạc nhìn bài thi, bởi vì trong bài thi tổng hợp này, Khúc Quân làm câu được câu không, mặc dù có vài câu không tính ra đáp án nhưng các bước làm tính toán chắc  hẳn là vớt vát được vài điểm.

Khúc Quân là một người phóng khoáng lạc quan, cậu đã cố hết sức rồi, hoàn toàn không lo lắng đến kết quả ngày mai, cậu vừa mới ra khỏi cửa thì liền nhìn thấy Lăng Mặc vai đeo cặp sách, dựa người vào tường nhìn cậu.

“Cậu… Cậu chờ tớ thiệt hả?”

“Ừ. Tớ đã gọi điện cho nhà cậu. Tớ đưa cậu về.”

“Tớ cũng không phải là nữ sinh, không cần nam sinh hộ tống về nhà đâu.”

“Đã hết chuyến buýt xe cuối cùng, cậu có tiền đi taxi?”

“Không có.”

“Vậy cậu còn nói nhảm làm gì?”

Bây giờ Khúc Quân mới hiểu ra, ý Lăng Mặc là muốn đạp xe chở cậu về.

Mười giờ tối, con đường trở nên yên tĩnh hơn ban ngày nhiều, Lăng Mặc chạy xe ổn định, Khúc Quân ngồi yên sau, hai tay vịn chặt yên xe.

Cậu nhìn bóng lưng của Lăng Mặc, chợt nhận ra thật giống như bản thân cậu chưa bao giờ tin tưởng một người sâu đậm như vậy. Tin tưởng người ấy vĩnh viễn không bao giờ té ngã.

===Hết chương 42===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 42.

Lăng Mặc: Thật ra cậu ở lại lớp cũng tốt.

Khúc Quân: Giề?

Lăng Mặc: Nếu cậu ở lại lớp thì cậu sẽ trở thành đàn em của tôi, chúng ta có thể chơi đàn anh đàn em vườn trường play.

Khúc Quân: Tại sao anh không nói là chơi thầy trò vườn trường play?

Lăng Mặc: Ồ, thì ra đây mới là gu của cậu.

Khúc Quân: Đi chết đi đồ thần kinh!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi