TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

Khúc Quân lập tức lúng túng, nhưng tiến sĩ Warren làm như vô tình nói “Thì ra là vậy, đáng tiếc thật.”

“Chiều nay anh có chuyến bay về Luân Đôn, tôi không đi tiễn.”

“Ủa? Ngày mai tôi mới có chuyến, anh sẽ đi tiễn tôi chứ?”

“Không tiễn.”

“Ngay cả một bữa ăn cũng không mời?”

“Không mời, dù sao anh cũng chẳng biết cầm đũa.”

“Được rồi, tôi nghe nói cuối tuần này cậu có buổi họp lớp với bạn thời cấp ba, thay mặt tôi gửi lời hỏi thăm đến bác sĩ Sở.”

“Anh có thể lên mạng đặt hoa tặng cho cô ta.” Lăng Mặc nghiêng mặt sang hất cằm với Khúc Quân, ý bảo có thể đi.

“Sao anh lại lạnh nhạt với bạn cùng thời nghiên cứu sinh với mình thế?”

“Cậu không lo lắng anh ta là người của Hắc Tước cố ý tiếp cận tôi?

“Anh ta không phải là người của Hắc Tước.” Khúc Quân trả lời khẳng định.

“Dựa vào đâu mà cậu có lòng tin với anh ta vậy?”

“Quan sát thái độ của anh ta đối với anh và ngược lại của anh đối với anh ta.”

“Thái độ của anh ta đối với tôi như thế nào, mà của tôi với anh ta như thế nào?”

“Lúc anh giảng dạy ở hội trường, anh ta luôn nhìn anh với ánh mắt dò xét, theo đuổi tư duy lý luận của anh với ý kiến trái chiều, anh ta muốn so tài với anh, muốn vượt qua quan niệm của anh để có thể mặt đối mặt anh. Anh ta là đối thủ của anh, nhưng trong lĩnh vực học thuật thì lại là đồng minh chứ không phải kẻ địch. Mà thái độ của anh với anh ta cũng vậy, anh thưởng thức năng lực tư duy của anh ta, trong nhiều học giả như vậy, anh chỉ trao đổi nhiều nhất với anh ta. Anh là một người có tính cách thất thường, nếu anh nghĩ tiến sĩ  Warren là kẻ địch, anh sẽ không lãng phí thời gian để bàn luận với anh ta.”

Sau khi nói xong, Khúc Quân cho là Lăng Mặc sẽ phản bác lời của mình, nhưng không ngờ anh lại gật đầu đồng ý.

“Khúc Quân, trên đời này cũng không có nhiều người có thể nhìn ra tôi thưởng thức ai và ghét ai. Cậu có cảm thấy tại sao cậu lại nhìn ra không?”

Hai người đúng lúc đi vào thang máy.

Tiểu Hằng bấm nút đóng cửa lại, mặc dù trông anh ta nghiêm túc nhưng Khúc Quân biết anh ta đang dỏng tai lắng nghe cuộc trò chuyện phiếm của cậu với Lăng Mặc, bởi vì theo những người quen biết Lăng Mặc mà nói, anh rất hiếm khi trò chuyện ngoài đề tài nghiên cứu.

Khi cửa thang máy khép lại, Khúc Quân nhìn vách tường kim loại trước mắt, mơ hồ phản chiếu ra ảnh ngược của từng người bên trong thang máy.

Ví dụ như Lăng Mặc, anh đang nhìn thẳng về phía trước, nhưng lại tựa hồ như đang nhìn ảnh ngược của Khúc Quân trên cửa thang máy kim loại.

Khúc Quân cảm thấy nếu còn suy nghĩ thêm nữa thì sẽ phát điên mất.

“Có lẽ tôi cũng chưa chắc nhìn chính xác đâu.” Khúc Quân trả lời câu hỏi lúc nãy của Lăng Mặc.

“Cậu nhìn rất chính xác. Có lẽ là vì tôi nguyện ý.” Lăng Mặc trả lời.

Lúc này cửa thang máy mở ra, Tiểu Hằng đi ra ngoài, Khúc Quân cũng đi ra, nhưng trong đầu cậu bây giờ chứa đầy câu nói ‘Có lẽ vì tôi nguyện ý’ của Lăng Mặc.

Nguyện ý cái gì?

Nguyện ý thừa nhận những gì em nói tất cả là đúng?

Nguyện ý ở trước mặt em biểu lộ con người thật sự của anh?

Hay là… Nguyện ý bị em khám phá?

Xe đậu sẵn trước cửa, người của Dung Chu đã kiểm tra kĩ trên xe không có vật dụng gây nguy hiểm hay người lạ nào, Lăng Mặc liền lên xe.

Khúc Quân và Tiểu Hằng chia nhau mỗi người ngồi một bên cạnh Lăng Mặc.

“Vậy thì anh đoán xem, rốt cuộc tiến sĩ Warren có phải là người của Hắc Tước không?” Khúc Quân hỏi.

“Anh ta không phải.” Lăng Mặc đáp.

“Ồ.”

Anh nói không phải thì là không phải.

“Anh ta đang làm việc cho tập đoàn Cự Lực.”

“Cái gì? Sao anh không nói sớm!” Khúc Quân trừng Lăng Mặc.

Tui bóp chết anh, rõ ràng đã biết câu trả lời rồi mà còn đi hỏi người ta như đúng rồi, bị điên à!

Tiểu Hằng mặt mũi nghiêm túc ngồi bên cạnh không nhịn được tằn hắng một tiếng.

Bọn họ chuẩn bị lái xe rời khỏi thành phố về sở nghiên cứu.

Lăng Mặc dựa gáy vào lưng ghế, tựa hồ đang nhắm mắt dưỡng thần, còn Khúc Quân thì nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khoảng mười mấy phút sau, tài xế ngồi phía trước bỗng lộ ra biểu tình hết sức chật vật, cho dù đạp thắng xe hay bẻ lái thì tốc độ xe vẫn đều đều không giảm!

Nhìn từ kính chiếu hậu trên đầu tài xế, Khúc Quân có thể thấy rõ gân xanh trên trán hắn sắp lòi cả ra ngoài.

“Chuyện gì xảy ra!” Khúc Quân lên tiếng hỏi.

“Không biết tại sao mà tay lái không điều khiển được!”

“Cái gì!”

Lúc này xe tự động chuyển hướng tiến vào một con đường khác, hoàn toàn không nằm trên đường về trong kế hoạch của Dung Chu!

Điều quan trọng hơn là hai chiếc xe đang hộ tống phía sau bọn cậu đã biến mất không thấy đâu!

Khúc Quân lập tức gọi điện thoại nhưng không ngờ điện thoại đã mất sóng từ lâu!

Tốc độ xe càng ngày càng tăng!

Tiểu Hằng cũng mất liên lạc với Dung Chu, nóng nảy nói “Rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây!”

“Có phải xe này có hệ thống tự động lái?” Lăng Mặc im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng.

“Đúng là có. Nhưng trong tình huống bình thường tôi sẽ không sử dụng chức năng này nên đã tắt rồi! Bởi vì đề phòng người lái xe bị thương nên chỉ cần bấm nút là xe lập tức vào trạng thái lái tự động!” Tài xế cúi đầu kiểm tra “Đèn xanh của hệ thống tự động lái đang bật sáng!”

Nhưng tài xế không có cách nào tắt hệ thống tự động lái.

Cho dù người không am hiểu khoa học kỹ thuật như Khúc Quân cũng hiểu rõ vấn đề “Có phải hệ thống tự động lái của chúng ta đã bị người của Hắc Tước động tay động chân? Bây giờ bọn chúng đang dùng chức năng lái tự động này dẫn chúng ta đến địa điểm tập kích của chúng!”

“Không chừng Hắc Tước cũng dùng phương pháp khống chế xe của chúng ta để che giấu hệ thống thông tin của chúng!” Tiểu Hằng dùng sức đập cửa kính.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc “Hắc Tước có thể hack vào hệ thống tự động lái của chúng ta, vậy anh có thể giành lại quyền điều khiển không?”

“Tôi chỉ là chuyên gia về lĩnh vực vi khuẩn, không phải hacker.” Lăng Mặc nhìn Khúc Quân, trên mặt không có chút xíu vẻ khẩn trương lo lắng nào “Hay là nói tôi trong lòng cậu không gì không làm được?”

Khúc Quân há miệng, không nhịn được hô lên “Đúng vậy, anh trong lòng tôi là bất phàm, không gì là không thể!”

“Tôi có thể giành lại quyền điều khiển nhưng ở đây không có máy tính.”

Lời nói của Lăng Mặc làm Khúc Quân rất muốn nổi khùng.

Máy tính xách tay đang ở chỗ trợ lý, nhưng trợ lý không có ngồi chung xe với bọn cậu!

“Chúng ta nhảy xe! Mau đập bể cửa kính đi!”

“Sao đập được! Đây là kính chống đạn!”

“…Vậy dùng đồ nghề gì đó cạy cửa xe ra!”

“Đừng ngu, khóa xe rất chắc, là đặc chế đó! Bởi vì lúc trước Tống tiên sinh đã từng bị tấn công khi đang trên đường đi đến hội nghị quốc tế, tên bắt cóc chính là thông qua bắn vỡ khóa xe để mở cửa ra đó!” Tiểu Hằng đáp.

Khúc Quân nghiến răng kèn két, vạn vạn không ngờ tới, tập đoàn Cự Lực vì bảo vệ sự an toàn cho Lăng Mặc mà ngược lại thành ra nhà tù khóa Lăng Mặc bên trong.

Lúc này Lăng Mặc bỗng nhiên đặt tay lên mu bàn tay của Khúc Quân “Bình tĩnh lại.”

Khúc Quân nhìn ánh mắt của Lăng Mặc, anh tựa hồ không hề kinh ngạc khi đụng phải tình huống này, hoặc là anh căn bản không đặt sự uy hiếp của Hắc Tước vào trong mắt.

Bàn tay của Lăng Mặc chậm rãi đan xen năm ngón vào tay Khúc Quân, cảm giác dịu dàng như vậy làm Khúc Quân không thể nào dời mắt ra khỏi ánh mắt của anh.

Bỗng dưng Khúc Quân hạ lưng ghế xuống, rút tay mình ra khỏi tay Lăng Mặc, tay của anh vẫn để ở đó, tựa hồ lưu luyến không muốn rời đi.

“Tiểu Hằng! Tháo ghế ngồi ra, cắt mở tầng lửng! Thử xem chúng ta có thể chui vào cốp xe sau mở khóa được không! Đừng nói với tôi là khóa cốp sau cũng là đặc chế!”

Khúc Quân vừa nói xong thì thấy khóe môi của Lăng Mặc hiện ra ý cười hết sức quen thuộc, rất có thể lúc Lăng Mặc phát hiện ra hệ thống lái tự động bị hack, và anh cũng đã sớm nghĩ ra cách thoát thân này!

Khúc Quân như con mèo bò vào cốp xe phía sau, cũng may xe chuyên dụng của tập đoàn Cự Lực được sắp xếp rất thỏa đáng, trừ hộp thuốc cứu thương ra cũng không có vật dụng ngổn ngang nào, nhưng vấn đề lại ập tới… Nắp cốp xe rất chắc, đạp không ra, vậy phải làm sao?

Lăng Mặc nói với tài xế “Lấy hộp đồ nghề trong ngăn kéo phía trước cho tôi.”

Lăng Mặc cầm hộp đồ nghề bò lổm ngổm ra phía sau, cơ hồ dán lên người Khúc Quân đang ở cốp sau.

Lúc anh di chuyển, đầu gối nhấc lên để tiến về phía trước, đúng lúc Khúc Quân đang nghiêng người qua một bên để mở đèn pin, đầu gối Lăng Mặc từ từ nâng lên cạ vào bụng cậu.

Bởi vì rất nhẹ, cho nên… Rất đòi mạng!

Khúc Quân nghiến răng, vươn tay kia ra chống lên lưng Lăng Mặc, giúp anh nhích người về trước— Bà nó đừng cọ cọ vào tui nữa!

Rốt cuộc Lăng Mặc cũng vào được cốp sau, nhưng không gian trong cốp xe rất chật chội, Khúc Quân nghĩ có nên đi ra ngoài không, vừa định xoay người lại thì bị Lăng Mặc giữ chặt vai.

“Giúp tôi chiếu đèn.” Lăng Mặc nói.

Mái tóc của anh mang theo hương dầu gội nhè nhẹ nhưng tràn ngập tính xâm lược, dường như muốn chiếm cứ tất cả giác quan của Khúc Quân.

“Biết.”

Khúc Quân khẽ lắc vai, lúc này Lăng Mặc mới rút tay về, chuyên tâm lấy những đồ nghề nhỏ gọn tinh xảo ra, Khúc Quân ở một bên giúp anh chiếu đèn.

Ở góc độ này cộng thêm không gian chật hẹp, làm Khúc Quân tiêu hao khá nhiều thể lực.

“Sao rồi? Mở ra chưa?” Tiểu Hằng hơi gấp gáp hỏi.

“Vẫn chưa.”

Bọn họ đã rời khỏi thành phố, xe cộ trên đường càng ngày càng ít dần, hai bên đường cũng toàn là đồng hoang đất trống.

Đồng thời tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

Lăng Mặc nhẹ nhàng híp mắt lại, đây là lần đầu Khúc Quân thấy vẻ mặt đó của anh. Ngón tay của anh hết sức linh hoạt, mở banh ổ khóa của cốp xe sau ra, thậm chí cả mạng lưới điện trong xe.

Ở đây Khúc Quân không cần làm gì cả, nên cậu có thể thỏa sức ngắm nhìn gò má của Lăng Mặc, vẻ mặt tập trung của anh, tất cả mọi thứ của anh.

Cốp sau có hơi nóng, Lăng Mặc nghiêng mặt nhíu mày, Khúc Quân không lý do biết được suy nghĩ của anh, cậu đưa tay ra nắm lấy nút cà vạt của anh.

Lăng Mặc khẽ dừng lại, Khúc Quân nghĩ mình xúc phạm đến đối phương, trong lòng hơi thấp thỏm, nhưng không ngờ Lăng Mặc ngửa cằm lên lộ ra cái cổ của mình, liếc nhìn Khúc Quân.

Khúc Quân dùng sức kéo cà vạt xuống để nới lỏng, Lăng Mặc hơi nhắm mắt lại, nói “Giúp tôi cởi nút áo luôn đi.”

Những lời này thật sự muốn trái tim của Khúc Quân văng ra ngoài.

Cậu giơ cao tay cầm đèn pin, hơi ngả người ra sau để lách cái tay còn lại tới, giúp Lăng Mặc cởi nút áo sơ mi đầu tiên.

Khoảnh khắc cổ áo của anh mở ra, đầu ngón tay của Khúc Quân chạm vào da thịt của Lăng Mặc, đúng lúc Lăng Mặc nuốt nước miếng, khi yết hầu ở cổ rung động lên xuống, giống như có gì đó tràn vào trong lòng bàn tay của Khúc Quân, cậu nhanh chóng rút tay về.

“Cám ơn.”

“Ừm.”

Chỉ nghe ‘Lạch cạch’ một tiếng, nắp cốp sau hé ra một khe hở, không khí mát mẻ ùa vào, mang theo chút lành lạnh, đập tan cơn nóng chật chội trong cốp xe.

Khúc Quân và Lăng Mặc cùng nhau nâng nắp cốp lên, trong nháy mắt ánh sáng chiếu vào làm Khúc Quân suýt không mở mắt ra được.

Tiếng gió vù vù thổi vào mặt, Khúc Quân phát ra một tiếng cảm thán.

“Mẹ ôi— Tốc độ kiểu này, nhảy xe chẳng khác nào tự sát!”

“Đừng lo, tốc độ sẽ chậm lại.” Lăng Mặc nói.

“Chỉ mong vậy.”

Ngay lúc đó, tài xế hô to “Phía trước có một xe chở hàng lớn!”

Khúc Quân quay đầu lại nhìn thấy cửa buồng xe hàng phía sau mở ra!

Khúc Quân đã từng xem phim hành động của Hollywood, rõ ràng bọn chúng muốn điều khiển cái xe này chạy vào trong xe hàng!

Ngay tại lúc xe đang chạy đến trước cửa buồng, không thể không giảm tốc độ lại, Lăng Mặc nắm lấy tay Khúc Quân quả quyết nhảy xuống.

Khúc Quân ôm chặt đầu Lăng Mặc, trong nháy mắt đó, trong đầu cậu chỉ nghĩ muốn bao bọc người này lại, tuyệt đối không để anh chịu thương tổn dù chỉ một chút!

Trước khi cửa xe hàng đóng lại, Tiểu Hằng và tài xế cũng đã nhảy xuống.

Hai người ôm nhau lăn vài vòng, Khúc Quân và Lăng Mặc cơ hồ ôm sát rạt vào nhau, cùi trỏ và bả vai cũng đụng đau, không biết Lăng Mặc sao rồi.

Khi hai người lăn chậm dần, Lăng Mặc chống một tay xuống đất để giữ cả hai dừng lại.

Mặt của Khúc Quân cũng rất đau rát, cậu vừa mở mắt thì thấy Lăng Mặc nhìn mình, cũng không suy nghĩ gì thêm liền dứt khoát kéo Lăng Mặc cùng đứng dậy.

Mặc dù xe đã lái vào buồng chứa hàng nhưng người lái xe hàng đã thấy rõ bọn cậu đã nhảy xuống xe, lúc này trên đầu Khúc Quân truyền tới âm thanh, quả nhiên là hai chiếc máy bay tự động không người lái đang bay thấp xuống, lộ ra họng súng đen ngòm.

Đây là uy hiếp không chút che giấu nào.

Trong lòng Khúc Quân chợt hận tập đoàn Cự Lực không trang bị cho bọn cậu tí vũ khí nào, lúc này Tiểu Hằng chợt móc ra hai đồ vật trông giống vòng tròn nhỏ, ném lên phía trên dính chặt vào dưới đáy của máy bay tự động, phát ra âm thanh rì rì, thoáng chốc máy bay tự động liền bị giật điện rơi xuống, biến thành bãi sắt vụn.

Khúc Quân trợn tròn mắt, tại sao Tiểu Hằng lại có hàng công nghệ cao cấp đó?

Lúc này trên xe chở hàng có hai người mặc áo chống đạn đi xuống, trong tay xách cái thứ có thể bắn bọn cậu thành tổ ong.

Khúc Quân thầm nghĩ lần này tiêu đời rồi, coi như Hắc Tước cần Lăng Mặc còn sống nhưng không có nghĩa người khác có thể sống ké theo nha!

Rốt cuộc Dung Chu đang làm cái giống gì thía!

Lăng Mặc cũng đã bị ‘ném’ đi lâu như vậy rồi, hắn còn chưa tới tìm là sao!

Khi hai người đàn ông càng đến gần, âm thanh súng lên nòng hết sức vang dội, thần kinh của Khúc Quân sắp bị đứt đoạn! Trong tay cậu không có tấc sắt, làm thế nào bảo vệ Lăng Mặc được đây!

Lăng Mặc bỗng nhiên nắm lấy vai Khúc Quân kéo cậu đứng ra sau lưng mình, một tay vòng ra sau che chở Khúc Quân.

Trong đầu Khúc Quân trống rỗng một mảnh, cậu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lăng Mặc, hoàn toàn không ngờ Lăng Mặc lại làm như vậy.

Cậu muốn đi ra nhưng Lăng Mặc đã giữ chặt cậu lại.

“Từ phi đường bắn của bọn chúng quẹo cua, chỉ cần cậu đứng sau lưng tôi, hai người chúng ta sẽ không chết.”

“Tôi được phái tới là để bảo vệ anh! Chứ không phải núp sau lưng anh!”

“Vậy thì giữ lại giá trị của cậu để tiếp tục bảo vệ tôi.” Giọng nói của Lăng Mặc hết sức cương quyết.

Mặc dù Khúc Quân biết Lăng Mặc phán đoán không bao giờ sai, nhưng cậu không thể nào đứng núp sau lưng anh được.

“Coi như là… Tôi xin cậu, đừng rời khỏi sau lưng tôi.” Lăng Mặc nghiêng mặt nói.

Giọng nói của anh đè rất thấp, hoàn toàn phát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt.

Từ góc độ này, Khúc Quân chỉ có thể thấy chóp mũi cao ngất của anh.

Nhưng hai chữ ‘Xin cậu’ này ngay cả Khúc Quân chưa bao giờ rơi lệ cũng phải đỏ hoe mắt.

Lăng Mặc cố chấp ngăn cản trước mặt Khúc Quân, lui từng bước về phía sau.

Một người đàn ông trong đó lên tiếng “Giáo sư Lăng, anh đi một chuyến với chúng tôi, chúng tôi đảm bảo sẽ không đụng đến những người còn lại.”

“Thái độ các anh mời tôi không hữu hảo lắm cho lắm.” Lăng Mặc tiếp tục lui ra sau, Khúc Quân hết sức nôn nóng.

Bọn chúng rốt cuộc muốn thế nào?

“Giáo sư Lăng, tiến sĩ West muốn gặp anh.”

Khúc Quân thầm hết hồn trong lòng, West… West… Ngay cả West cũng thực sự tồn tại, nếu như nơi này là thực tế, cậu chưa bao giờ tiếp xúc với tài liệu về tổ chức Hắc Tước, thì làm sao có thể ở trong mơ thấy ‘West’ được?!

Lăng Mặc không nói gì, chỉ đưa một cánh tay ra sau hòng cản không cho Khúc Quân đi ra, cho dù không thấy được vẻ mặt anh nhưng Khúc Quân cũng biết anh có bao nhiêu sắc bén và cương quyết.

Lúc này trên bầu trời truyền đến âm thanh của phi cơ.

Hai người đàn ông không kịp chờ liền trực tiếp xông về phía Lăng Mặc.

Tim như muốn vọt ra khỏi cổ họng, trên phi cơ bỗng nhiên thả xuống hai tấm lưới, không sai lệch quăng trúng hai tên đàn ông, trong nháy mắt bọn chúng ngã xuống bất tỉnh nhân sự, súng cũng rơi xuống đất.

Khúc Quân lập tức biết tấm lưới đó có điện. Cậu thò đầu ra khỏi lưng Lăng Mặc, nhưng Lăng Mặc giống như vẫn chưa yên tâm, nâng cánh tay lên để che cậu lại, tựa như hai người này sẽ bất ngờ tỉnh dậy làm tổn thương cậu vậy.

“Úi— Đau!”

Cánh tay của Lăng Mặc vô tình chạm vào phần da mặt bị trầy của Khúc Quân, Lăng Mặc xoay người lại vén tóc cậu lên, giống như muốn thấy rõ vết thương của cậu.

“Không sao đâu… Cảm ơn…”

Phi cơ trực thăng hạ xuống, sức gió cánh quạt thổi hất mái tóc của Lăng Mặc.

Anh kéo nhanh Khúc Quân đi tới bên cạnh phi cơ, bản thân không vào mà là mặt lạnh đẩy cậu vào trước.

Sau khi Lăng Mặc vào rồi, Tiểu Hằng và tài xế cũng leo lên phi cơ, phi cơ nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Nhìn xe chở hàng và hai tên đàn ông kia ngày càng nhỏ, đoàn người của tập đoàn Cự Lực tiến hành tiêu hủy toàn bộ, Khúc Quân mới thở ra một hơi.

“Đội trưởng Dung, cũng may anh đến cứu nguy kịp thời, nếu không Tiểu Hằng và chú tài xế của chúng ta phải anh dũng rồi.”

Tiểu Hằng nhếch mép “Chúng tôi anh dũng, cậu cũng xong xuôi. Hâm mộ cái gì!”

Khúc Quân nhìn về phía Lăng Mặc, nhưng Lăng Mặc lại trông có vẻ điềm tĩnh giống như những chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, anh im lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Vậy tôi đây phải hâm mộ vũ khí của anh nè! Tôi ngoài trừ máu thịt ra cái gì cũng không có, anh nói xem, ít ra anh còn có thứ tốt!”

Khúc Quân muốn che giấu cơn sợ hãi không ngừng bành trướng trong lòng nên xoay người làm bộ đùa giỡn với Tiểu Hằng, táy máy tay chân lục soát khắp người anh ta.

“Không có! Đã bảo không có mà!”

“Xạo, trong túi quần này giấu cái gì hửm!”

“Có giấu cái gì đâu, túi quần trống thôi! Cậu sờ túi quần tôi làm gì! Có giỏi thì sờ của giáo sư Lăng kìa! Nè! Nè! Cậu sờ lộn chỗ rồi!” Tiểu Hẳng ghét bỏ nhìn Khúc Quân.

“Ây dô! Xin lỗi hén! Ai biết túi quần của anh bị rách sẵn!”

Lúc này Lăng Mặc đang nhìn ngoài cửa sổ bỗng vươn tay tới nắm cổ tay Khúc Quân lôi cậu ngồi lại đàng hoàng.

Khúc Quân lập tức cứng người, Tiểu Hằng nhân cơ hội thoát khỏi ma trảo của Khúc Quân.

Khúc Quân nhìn Lăng Mặc, nhưng Lăng Mặc vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bàn tay nắm cổ tay Khúc Quân đang khẽ run rẩy, điều này làm Khúc Quân không phân biệt rõ, rốt cuộc anh run tay vì phi cơ hay là anh thật sự đang run rẩy.

Phảng phất như cảm nhận được tầm mắt của Khúc Quân, Lăng Mặc xoay mặt lại.

“Ừm, đội trưởng Dung… Anh làm sao tìm được chúng tôi?”

Dung Chu luôn im lặng nãy giờ lên tiếng “Bởi vì trên người Lăng Mặc có gắn thiết bị phát tín hiệu. Một khi tín hiệu được phát ra, chúng tôi có thể phong tỏa vị trí của anh ta trong phòng ba mươi giây.”

“Thì ra là như vậy…” Khúc Quân thở ra một hơi rồi nói “So với điều này, tôi càng lo lắng Hắc Tước rõ ràng có hacker cao cấp, ngay cả hệ thống tự động lái của tập đoàn Cự Lực còn có thế hack vào, vậy thì sở nghiên cứu mà lúc trước tôi cho là phòng vệ tuyệt đối cũng chưa chắc sẽ an toàn.”

“Đúng vậy. Hai tên lúc trước đánh lén các cậu ở bể bơi khai nhận chúng có một cứ điểm, đó là một chiếc tàu chở hàng trên biển. Cũng may tôi phòng hờ phái máy bay tự động đến đó kiểm tra, con tàu đó đã phát nổ trên biển. Đây chính là khiêu khích của West.”

Khúc Quân nghe xong liền nặng nề trong lòng, không trách có thể đối phó hai tên kia dễ dàng như vậy, bởi vì đó vốn là ‘đại lễ’ mà West đưa tới cho bọn cậu.

“Rốt cuộc West của tổ chức Hắc Tước có mối thâm thù gì với Lăng Mặc?” Khúc Quân hỏi.

Dung Chu liếc Lăng Mặc rồi nói “Rất nhiều năm về trước có một nhiệm vụ tên là ‘Đảo lưu đày’, đồng nghiệp mà chúng tôi phái đi nằm vùng đã cùng với Lăng Mặc tìm được địa điểm rải rác và danh sách của Hắc Tước ở Đảo lưu đày, cho bọn chúng một chiêu trí mạng. Đảo lưu đày bị phá hủy, học sinh giỏi nhất của West chết ở đó, mà gã cũng mất đi vị trí nòng cốt trong tổ chức. Sau khi thế lực chủ chốt của Hắc Tước tan rã, ngược lại West trở thành lãnh đạo của phần thế lực Hắc Tước còn sót lại. Năm đó ở Đảo lưu đày, phần lưng của West bị trúng đạn dẫn đến bị liệt nửa người dưới, nếu gã muốn đứng lên thì phải có được thành quả nghiên cứu vi khuẩn có chức năng tái tạo tế bào của Lăng Mặc. Cho nên gã muốn bắt Lăng Mặc đi. Nhưng nếu lần này mà Lăng Mặc rơi vào tay gã một lần nữa, chúng tôi e rằng khó có thể tìm được gã.”

Khúc Quân im lặng, cậu nhìn Lăng Mặc, đối phương vẫn xoay mặt ra ngoài cửa sổ, người đàn ông này có lúc giống như mây trôi, biến hóa đa dạng không biết đường nào mà lần, nhưng cũng có lúc giống như quyến luyến một cái gì đó cứ ở mãi một chỗ, dù gió có thổi cũng không tan.

===Hết chương 78===

Tác giả có lời muốn nói: DAY 78.

Khúc Quân: Sau này nếu anh muốn ôm em, hôn em, sờ em, đều phải có thái độ tốt.

Lăng Mặc: Thái độ gì?

Khúc Quân: Anh phải xin em, giống như hôm nay vậy, phải cực kỳ chân thành nói “Coi như anh xin em”.

Lăng Mặc: Anh trực tiếp chịch chết em.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi