TẠI SAO ANH LẠI THÍCH TÔI

“Tôi muốn yên tĩnh.” Lăng Mặc nhìn về phía lão Lương.

“Ồ! Tiểu Khúc Khúc, lấy được báo cáo chưa? Thầy đưa mày đi ra ngoài, Lăng giáo sư muốn xem tài liệu!”

Tay Lão Lương còn không kịp đặt lên vai Khúc Quân, Lăng Mặc liền cúi đầu bỏ thêm vô một câu: “Cậu ấy yên tĩnh hơn ông nhiều.”

“Đúng đó! Con không hề quấy rầy sư huynh nha, với lại đã nói là buổi trưa ở lại đây ăn cơm rồi mà!”

Lão Lương rốt cuộc hiểu ra, chỉ có mình hắn bị ghét bỏ, vì vậy hắn khó chịu mà hừ một tiếng, bèn rời đi.

Khúc Quân có chút đắc ý ngồi lên ghế salon, vừa nãy cậu lấy được một album ảnh từ trên giá sách, lật qua lật lại, những bức ảnh chụp hình sa mạc nước K, còn có bầu trời, thành thị, sau đó bỗng nói: “Cái này ai chụp vậy, rất có mùi vị.”

“Là tôi chụp.” Lăng Mặc trả lời.

“Ý, anh chụp hả? Sao cái gì anh cũng làm được hết vậy?” Khúc Quân mới vừa nói xong, bỗng như nhận ra điều gì, nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Lăng Mặc tiếp tục xem tư liệu, thế nhưng lúc lật tới trang cuối cùng của cuốn album, Khúc Quân bỗng nhìn thấy bóng lưng một người lính.

Người lính trong hình vì đang hơi nghiêng mặt, chỉ có thể nhìn thấy đường viền khuôn mặt. Người lính ngẩng đầu nhìn mặt trời lặn, khiến người ta không khỏi muốn đoán vẻ mặt của hắn giờ khắc này. Đó có phải là sự ôn hòa? Hay là đang cảm khái ngày hôm đó rốt cục đã trải qua bình an? Hoặc là đang nhắm mắt lại cảm nhận cái gì đó chăng?

Thế nhưng đường viền này sao càng nhìn lại càng thấy quen mắt, đặc biệt là gò má để lộ một chút chóp mũi, Khúc Quân theo bản năng giơ tay lên đến sờ sờ chóp mũi của chính mình.

Lăng Mặc ngẩng đầu lên, nhìn cậu.

Khúc Quân nghiêng mặt mình theo đủ loại góc độ, tưởng tượng xem hình cắt khuôn mặt của chính mình lúc phản quang trông sẽ như thế nào. Lăng Mặc nhẹ nhàng bỏ cây viết trong tay xuống, khóe môi không tự chủ mà trũng xuống.

Rất nhanh đã đến mười một giờ, Lăng Mặc đứng dậy đi vào nhà bếp. Khúc Quân ngồi trên ghế sa lon sắp ngủ đến nơi bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, cũng theo vào nhà bếp.

“Sư huynh! Có muốn em làm trợ thủ không!”

“Không phải cậu còn đang bị thương sao? Đi ngủ một lát đi. Phòng ngủ của tôi không khóa.”

Lăng Mặc xắn hai tay áo lên, Khúc Quân thì lại sững sờ tại chỗ, sự im lặng của cậu thành công hấp dẫn sự chú ý của Lăng Mặc.

“Làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại không nói gì nữa.”

“Không phải… Ý anh là cho em vô phòng anh ngủ hả?”

“Ừm.” Lăng Mặc lấy rau cần trong tủ lạnh ra.

“Lão Lương có từng vô phòng anh ngủ chưa?”

“Không có.”

“Vậy còn… Mấy người làm việc với anh đã từng có hay không…”

“Không có.”

“Em thật đặc biệt.” Khúc Quân cười hì hì nói.

“Cậu vốn là đặc biệt mà.”

Câu trả lời của Lăng Mặc khiến Khúc Quân càng cao hứng hơn nữa, bước tới sáp mặt vô hỏi: “Đặc biệt ở chỗ nào?”

“Đặc biệt ngu ngốc.”

“…” Khúc Quân hơi bị tổn thương lui ra khỏi nhà bếp, từ xa nói vọng vào, “Vậy em đi tham quan phòng ngủ của anh thiệt đây!”

“Cậu đi đi.”

Khúc Quân cẩn thận vặn cửa phòng ngủ ra, thò đầu vào thăm dò trước, sau đó mới bật đèn.

“Mẹ ơi.”

“Làm sao vậy?”

Cho dù là âm thanh nhỏ nhất đến từ Khúc Quân, Lăng Mặc đều có thể nghe rõ.

“Phòng của anh sạch sẽ quá!” Giọng Khúc Quân từ xa truyền đến.

Lăng Mặc cúi đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.

Khúc Quân đẩy cửa tủ quần áo của Lăng Mặc ra, liếc mắt nhìn xong bèn không vui đóng lại.

“Sư huynh ——quần áo của anh đơn điệu quá hà! Bọn họ đều nói anh mới hai mươi tám tuổi thôi, sao lại cứ ăn mặc như người năm mươi tám tuổi thế này?”

Lăng Mặc chếch gò má sang, bưng mớ thịt bò ướp sẵn từ trước khi Khúc Quân tới ra: “Hai mươi tám tuổi thì cần phải ăn mặc như thế nào?”

Khúc Quân đi ra khỏi phòng ngủ của Lăng Mặc, trở lại nhà bếp: “Mặc mấy bộ đồ có vẻ thể thao tí, thoáng mát tí. Ví dụ như… hoodie này, hoặc là… Sư huynh à, anh mặc áo lót ba lỗ đảm bảo cũng vẫn đẹp mắt.”

Lăng Mặc quay đầu sang liếc mắt nhìn cậu, khẽ cười một cái.

“Lúc ở trong phòng thí nghiệm sẽ không ai để ý chúng tôi mặc cái gì. Còn nếu là đi giảng dạy hoặc tham gia giao lưu học thuật, thì sẽ mặc âu phục áo sơ mi. Nếu có mặc quần áo nhàn nhã hay áo lót ba lỗ, vậy thì chỉ có mặc cho cậu xem mà thôi.”

Khúc Quân hí ha hí hửng trả lời: “Được đó! Mặc cho em xem đi! Mà mới nãy anh cười phải không?”

“Không có.”

“Ý, anh cười kìa. Cười rộ lên thật là đẹp mắt.”

Không bao lâu, cơm nước liền được bưng lên bàn, thịt bò xào cần tây, đậu hủ xào hành tây với nước tương, cộng thêm cà kho.

Ngồi vô bàn ăn cơm rồi, Khúc Quân cũng không nói chuyện nữa, chỉ còn nhìn thấy miệng cậu hết nhai lại nhai.

Cậu đang muốn gắp đậu hủ, lại động đến cái vai bị thương, khẽ hừ một tiếng, Lăng Mặc bèn gắp một miếng cho cậu.

“Cậu nói xem, báo cáo nhiệm vụ của cậu là tôi viết, cơm cậu ăn cũng là tôi nấu… ” Lăng Mặc vươn ngón tay tới, lấy đi hạt cơm bên khóe miệng Khúc Quân, “Ngay cả cơm dính trên mặt cậu cũng là tôi lấy ra cho cậu, có phải cậu cũng thành của tôi luôn rồi không?”

Khúc Quân nở nụ cười, đôi mắt sáng lên: “Anh đã nói vậy thì hốt em luôn đi! Em cực kỳ dễ nuôi!”

Lăng Mặc nghiêng mặt đi, tầm mắt Khúc Quân cũng đuổi theo.

“Sư huynh, có phải anh vừa mới cười không?”

“Không có.”

Cứ như thế, trong ba ngày nghỉ Khúc Quân đều đến chỗ Lăng Mặc cải thiện sinh hoạt, rất nhanh liền khỏi bệnh.

Cùng lúc đó, virus Hare cũng bắt đầu lan tràn đến doanh trại của Khúc Quân, đội chữa trị cấp tốc hưởng ứng, bắt đầu tiến hành quan sát rồi cách ly đối với doanh trại.

Đến Lăng Mặc cũng phải mặc trang phục phòng hộ, mang theo vài nghiên cứu sinh đến để thị sát.

Lúc này Khúc Quân đang bận giúp khiêng một đồng đội từ trong phòng đi ra. Đối phương đã bắt đầu sốt cao, ý thức mơ hồ, nằm trên cán thương không ngừng run rẩy.

Nhân viên y tế sốt sắng muốn tiêm thuốc cho hắn, thế nhưng hắn lại như đang mơ thấy ác mộng, không ngừng vẫy tay.

Nhân viên y tế phổ thông căn bản không có cách khống chế hắn, Khúc Quân lập tức tiến lên hỗ trợ, ghìm chắc hai cánh tay hắn lại.

Vì nhân viên y tế tiêm thuốc cho hắn vẫn còn trẻ tuổi, chưa từng thấy bệnh nhân giãy dụa đến mức cơ bắp trên cánh tay cũng căng cứng lên như vậy bao giờ, hơn nữa đối phương trông có vẻ bất cứ lúc nào cũng có thể thoát khỏi gông kìm của Khúc Quân rồi đánh trúng anh ta, anh ta theo bản năng lui về phía sau nửa bước.

“Anh mau tiêm đi! Tranh thủ ngay lúc này!” Khúc Quân lớn tiếng nhắc nhở.

Nhân viên y tế rốt cục tỉnh táo lại, nhưng vẫn rất căng thẳng, thế là đâm kim tiêm trúng vào ngón tay Khúc Quân.

“A!” Khúc Quân nhíu lông mày.

Lăng Mặc đang nghiên cứu nguyên nhân truyền nhiễm nghiêng đầu qua, một khắc kia, không khí ngừng lưu chuyển, anh hoàn toàn không còn để ý đến nhóm nghiên cứu sinh đang nghe anh nói nữa, chen qua tất cả mọi người, vọt tới trước mặt Khúc Quân.

Tim đập điên cuồng, hô hấp đông cứng tại cổ họng không thể thở ra được.

Anh kéo một tay Khúc Quân qua, chỗ bị đâm mơ hồ rỉ ra tia máu, lại như đang tàn nhẫn đâm vào trong đầu óc Lăng Mặc, từ trước đến giờ, anh chưa từng trải qua sợ hãi.

Mà lúc này đây, lực tay anh nắm lấy cánh tay Khúc Quân đã khiến người trẻ tuổi này bị đau mà giãy dụa.

Lăng Mặc lôi Khúc Quân đi tới bên bồn rửa tay, để ngón tay dưới dòng nước cọ rửa, sau đó nghiêm chỉnh cầm bình dịch tiêu độc phun đều trên tay cậu, lúc nghiêng cái bình, ngón tay Lăng Mặc run rẩy càng thêm dữ dội hơn.

Mặt nạ cách ly làm anh cảm thấy nóng vô cùng, anh muốn nhìn rõ hơn, thế là tháo mặt nạ ra.

Nhìn thấy tình cảnh này nhân viên công tác bèn chạy tới.

“Lăng giáo sư! Ngài không thể gỡ mặt nạ xuống được!”

“Cút!” Lăng Mặc lạnh lùng trả lời.

Anh xưa nay vẫn luôn rất lí trí, cho dù là với bất kỳ ai cũng không lộ ra vẻ mặt ôn hòa, lại càng không để lộ ra tâm tình của bản thân.

Đối phương bị hù sợ, nhanh chóng rời đi.

Lăng Mặc vẫn còn đang không ngừng cọ rửa ngón tay của Khúc Quân.

Rõ ràng tay cậu có vết chai mà, sao lại có thể xuyên qua vết chai đâm trúng tay được chứ!

Tim đập càng lúc càng nhanh, giống như một thứ quan trọng nào đó sắp mất đi!

Lăng Mặc bỗng nhiên ôm lấy Khúc Quân, ôm cậu thật chặt.

Anh sai rồi, anh không nên chấp nhất đòi ở lại chỗ này, lúc Tống tiên sinh gọi anh trở về thì anh nên về mới phải, mang theo đứa ngốc này rời khỏi đây!

Người trong ngực giơ tay lên, cũng ôm lấy Lăng Mặc, nhẹ nhàng vỗ sau lưng anh nói: “Em không sao đâu! Anh nghe em nói nè, hồi nãy kim tiêm còn chưa đụng tới bệnh nhân đã trúng phải em! Em thật sự không có việc gì hết!”

“Em không hiểu đâu… Em không hiểu được đâu.”

Em làm sao hiểu được, ngày hôm nay em vẫn còn có thể nói với tôi rằng em không có chuyện gì, nhưng e rằng ngày mai tôi liền không còn được gặp lại em nữa.

Khuôn mặt Lăng Mặc kề sát bên gò má Khúc Quân, anh giơ tay lên, thật dùng sức mà ấn sau ót Khúc Quân hướng đến mình.

“Em hiểu mà. Em bảo đảm em sẽ không bị nhiễm bệnh đâu, thật đó… Coi như, coi như là vì anh, em sẽ không nhiễm bệnh đâu.” Khúc Quân vô cùng khẳng định nói.

Thế nhưng Lăng Mặc lại tự mình đưa cậu vào phòng cách ly.

Cho dù cậu không bị kim tiêm đâm trúng, anh cũng không muốn cậu tiếp tục ở ngoài này trong hoàn cảnh hiện tại.

Anh tình nguyện dùng lí do cách ly quan sát, để Khúc Quân có thể ở tại một chỗ an toàn.

Biết Lăng Mặc là đang lo lắng cho mình, Khúc Quân rất nghe lời, không có thắc mắc cũng không có kháng nghị, cứ thế đi vào.

Bên trong phòng cách ly rất nhàm chán, đúng giờ sẽ có người tới đo nhiệt độ cơ thể cho Khúc Quân, rồi kiểm tra triệu chứng bệnh tật. Mỗi một lần đo nhiệt độ cơ thể, Lăng Mặc đều sẽ đích thân đến.

“Anh không cần tới đây xem em đâu! Lỡ bị lây nhiễm thì phải làm sao bây giờ?” Khúc Quân ngồi ở trên giường nhỏ, ngửa mặt lên nhìn vào mắt Lăng Mặc.

“Không phải cậu nói cậu sẽ không bị nhiễm bệnh sao?”

“Nhưng vẫn có những người bị cách ly khác có khả năng lây nhiễm chứ bộ!”

“Tôi chỉ đo nhiệt độ cơ thể cho cậu thôi.”

Khúc Quân tròn xoe mắt. Lăng Mặc rất yêu thích ánh mắt của cậu giờ khắc này. Trong thế giới nhỏ sinh động kia của Khúc Quân, rốt cục chỉ còn mỗi hình bóng của anh tràn ngập bên trong đó.

Ba ngày trôi qua, nhiệt độ của Khúc Quân vẫn nằm trong phạm vi bình thường, cậu xác thực không hề bị lây nhiễm.

“Em được đi ra chưa?”

“Không thể. Vì lý do an toàn, tiếp tục quan sát thêm hai ngày.”

Lại thêm hai ngày nữa… Thuốc trị virus Hare sẽ được vận chuyển tới.

“Nhưng mà, những người khác đều chỉ ba ngày thôi mà.”

“Lỡ vẫn còn virus ẩn núp thì sao?”

Lăng Mặc rất rõ ràng, bản thân đặc biệt nói phải giữ Khúc Quân ở đây thêm hai ngày, là vì không muốn cậu đi ra thế giới bên ngoài.

Nơi đó binh hoang mã loạn, mỗi người đều bị bao phủ trong nỗi sợ hãi đối với virus cùng nỗi bất an.

Lăng Mặc chưa bao giờ sợ hãi virus, nhưng nếu Khúc Quân ở bên ngoài, anh sẽ mỗi một phút một giây đều cảm thấy sợ hãi.

Anh cởi găng tay cao su ra, xoa xoa đầu Khúc Quân.

Những ngày gần đây, tóc của Khúc Quân dần dài ra, rất mềm mại, Lăng Mặc nhịn không được nhẹ nhàng giật giật đuôi tóc của cậu.

“Ngoan một chút. Thêm hai ngày nữa sẽ cho cậu ra ngoài.”

“Được rồi.” Khúc Quân lộ ra biểu cảm thất vọng, nhưng ngay sau đó lập tức ngẩng đầu lên cười, “Anh đối với em thật tốt.”

Lăng Mặc vươn tay nhéo nhéo chóp mũi Khúc Quân, sau đó rời đi.

Hai ngày sau, vắcxin phòng chống virus Hare cùng với thuốc trị virus do công ty dược phẩm dưới trướng tập đoàn Cự Lực được vận chuyển đến nước K, quốc gia bị tử vong và bạo loạn bao trùm này rốt cục cũng có được hi vọng.

Trước khi Khúc Quân rời khỏi phòng cách ly, thì có nhân viên y tế chuyên môn đến tiêm vắcxin phòng bệnh cho cậu.

“Tất cả mọi người đều được tiêm vào vắcxin phòng bệnh hả?” Khúc Quân tò mò hỏi.

“Cậu là nhóm đầu tiên.”

Khúc Quân hơi kinh ngạc, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Lăng Mặc đứng chờ mình ở bên ngoài.

Cậu cười đi tới trước mặt Lăng Mặc, bộ dạng vô cùng có tinh thần: “Sư huynh, anh mà còn sử dụng đặc quyền như vậy nữa, em sẽ ngại lắm đó!”

“Da mặt cậu dày như vậy, làm sao thấy ngại được.”

Lăng Mặc cùng Khúc Quân đi ra ngoài, ánh nắng có chút chói mắt, thế nhưng Khúc Quân vẫn cứ che mắt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đồng đội Trần Đại Dũng đã lái xe tới đón cậu về để đi trình diện.

“Ây, chúc mừng anh và nhóm của anh đã nghiên cứu ra vắcxin phòng ngừa virus Hare. Anh đã chinh phục được nó rồi.” Khúc Quân một chân bước lên xe, bỗng ngừng lại, quay sang nói với Lăng Mặc.

“Có thể sẽ có tác dụng phụ.”

“Thế nhưng anh đã cứu được rất nhiều người, còn có em nữa.” Khúc Quân nháy mắt một cái, ngồi xuống, hướng Lăng Mặc vẫy vẫy tay.

Lăng Mặc đứng ở đó, nhìn theo xe của Khúc Quân cho đến tận góc quẹo cuối đường đi.

“Tôi không nghĩ tới chuyện cứu được rất nhiều người. Tôi chỉ nghĩ… Nhất định không thể để mất em.”

Một tuần sau, Lăng Mặc thu xếp hành lý chuẩn bị rời khỏi nước K, lão Lương ở một bên giúp anh.

Lăng Mặc nhận được cuộc điện thoại của Khúc Quân: “Sư huynh sắp về nước hả? Thuận buồm xuôi gió nha! A, không đúng, anh đi máy bay mà! Lên đường bình an!”

Lăng Mặc cầm điện thoại di động nghiêng mặt sang một bên, đang muốn nói điều gì đó, liền nghe thấy đầu dây bên kia của Khúc Quân có tạp âm huyên náo.

“Em có nhiệm vụ rồi! Mới vừa xin chỉ thị của đội trưởng mới được cho đi gọi điện thoại đó! Lăng sư huynh à mai mốt gặp lại nha!”

Ngón tay Lăng Mặc run lên một cái, mới vừa mở miệng muốn nói điều gì đó, Khúc Quân đầu bên kia đã kết thúc cuộc gọi.

“Khúc Quân khi nào mới về nước?” Lăng Mặc hỏi.

“A? Chắc là tuần sau chăng?”

“Hôm nay không phải ngày cuối cùng cậu ta trực ban sao?”

“Ừ, thế nhưng sau đó còn có thêm một vài thủ tục nữa.”

“Vậy hãy báo cho máy bay của Tống tiên sinh tuần sau hẵng trở lại.”

“Ầy, cậu đúng là rất thương yêu tiểu sư đệ của mình nha. Sao không thấy cậu đối với sư phụ tôi đây có chút tôn trọng nào vậy, cả ngày chỉ biết kêu đến hét đi.”

“Bởi vì ông dựa vào tôi để lãnh lương.”

Câu trả lời của Lăng Mặc khiến lão Lương á khẩu không đáp lại nổi.

Hơn một tiếng đồng hồ sau, điện thoại di động của Lăng Mặc vang lên, là một số lạ. Anh nhìn thấy chuỗi chữ số kia, lông mày cau lại, vài giây sau mới bấm chọn nghe máy.

“Lăng giáo sư, virus Hare cũng không làm khó được cậu, lần này cậu thắng.”

Giọng nói đầu bên kia điện thoại mang theo ý cười, cùng với một tầng mỉa mai.

“West, ông gọi điện thoại đến là vì để nói chuyện này?”

Lão Lương đứng bên cạnh nghe thấy cái tên này, lập tức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, lưng đứng thẳng lên.

“Không, ta gọi điện thoại đến là vì nói cho cậu biết —— con người một khi có được một thứ gì đó, thì tất nhiên cũng sẽ mất đi một thứ gì đó.”

Lăng Mặc còn chưa kịp mở miệng, đối phương liền cúp điện thoại, không cho anh có thời gian lần theo bất cứ một dấu vết nào.

Cách đó không xa truyền đến tiếng nổ vang dội, Lăng Mặc nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cách mấy trăm mét ngoài xa bụi mù mịt khắp không trung.

“Là West sao? Hắn cho nổ cái gì rồi?”

Lăng Mặc lại không hề trả lời vấn đề này, đôi mắt vốn bình tĩnh của anh ngay lúc ý thức được chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên trở nên căng thẳng, có cái gì như bị ghìm nơi cuống họng, không thể thở nổi, điện thoại di động trong lòng bàn tay rơi xuống, theo tiếng “cộp” vang lên, Lăng Mặc liền xông ra ngoài.

“Lăng Mặc! Làm sao vậy!” Lão Lương đuổi theo.

Lăng Mặc chạy như phát điên, anh xông lên một chiếc xe, cấp tốc khởi động, lái ra ngoài.

Lão Lương đuổi theo, nhưng không đuổi kịp.

“Lăng Mặc! Lăng Mặc cậu muốn đi đâu!”

Lăng Mặc lái xe chạy như bay, không cho người khác có thời gian ứng biến. Lão Lương nhanh chóng gọi điện thoại điều động người phải đuổi kịp anh.

Lăng Mặc lái xe, xông vào đường phố chen chúc, liên tục bóp còi, bao nhiêu kiên nhẫn một đời này dường như đều bị anh dùng hết vào thời khắc hiện tại, tay cầm lái dùng sức đến trắng bệch.

Khoảng cách với nơi xảy ra trận nổ ngày càng gần, người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, Lăng Mặc đẩy cửa xe ra, xông tới.

Anh chen lách trong đoàn người, chạy không ngừng nghỉ, bên tai là từng đợt gió nóng thổi qua như lưỡi dao, trong không khí dậy lên mùi khét mang theo bụi khói như đang mài giũa trong phổi anh, ngay cả việc hô hấp cũng truyền đến từng trận đau nhức.

Khi anh rốt cục cũng đến nơi, thì liền nhìn thấy đống phế tích sụp đổ, các binh sĩ đang duy trì trật tự, người bị thương đang được đưa lên cáng, những người mất đi người thân thì đang gào khóc.

Lăng Mặc đứng không vững lui về sau nửa bước, ngay sau đó vọt tới, “Khúc Quân —— Khúc Quân —— “

Mấy người lính lao tới ngăn anh lại: “Tiên sinh! Tiên sinh ngài không thể tiến lên thêm nữa!”

“Khúc Quân đâu! Có phải Khúc Quân ở bên trong không!” Lăng Mặc kéo cổ áo của một người trong số đó sang hỏi.

“Anh ta là Lăng giáo sư! Là người nghiên cứu virus Hare! Có gì để tôi đến nói chuyện với anh ta!” Đội trưởng của Khúc Quân chạy tới, “Lăng giáo sư anh không thể đi qua bên đó! Nguy hiểm lắm!”

“Cậu ấy đâu? Có phải là đang chấp hành nhiệm vụ gì bên trong đó không?”

“Chúng tôi đều đang tìm cậu ấy với Đại Dũng! Chúng tôi đều đang tìm bọn họ!”

“Cho nên cậu ấy đúng là đang có ở trong phải không?”

Tay Lăng Mặc run rẩy càng thêm lợi hại.

Mà lão Lương rốt cục đã dẫn người chạy tới, ngăn Lăng Mặc lại.

“Lăng Mặc! Giao nơi này cho đội trưởng Lư đi! Đừng làm chậm trễ thời gian của họ!”

Lão Lương dẫn Lăng Mặc sang ven đường. Lăng Mặc chẳng nói câu nào, chỉ nhìn chằm chằm khu phế tích kia, sau đó bỗng lấy điện thoại di động ra, gọi một cú điện thoại.

Mấy phút sau, máy bay trực thăng cứu viện và thiết bị khai quật của tập đoàn Cự Lực cùng với kỹ sư chuyên môn đều chạy đến.

“Lăng Mặc, cậu cùng tôi trở về chờ tin tức có được không?” Lão Lương sốt ruột hỏi.

Thế nhưng Lăng Mặc lại đốt một điếu thuốc, không nói lời nào đứng ở bên cạnh, đôi mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm khu phế tích kia.

Mỗi một giây một phút trôi qua đều là dằn vặt, có cái gì đang nắm lấy dây thần kinh, kéo nó ra dài thật dài, bất cứ lúc nào cũng có thể không chịu được nữa mà đứt gãy.

“Có người! Phía dưới có người! Tìm được rồi! Xem xem làm sao đào lên đi!”

Một tiếng la này vang lên, khiến Lăng Mặc nãy giờ biểu cảm trầm trọng liền gấp rút chạy tới.

“Lăng giáo sư anh đến xem này! Đây có phải là bạn của anh không!”

Lăng Mặc hoàn toàn không để ý đến bụi bặm, lập tức nằm xuống, từ trong khe hở nhìn thấy gò má của Khúc Quân, thái dương cậu có máu, thân thể bị đất đá đè ép, nếu như không cẩn thận di dời những hòn đá này đi, để nó sụp xuống lần hai sẽ thương tổn đến cậu.

“Khúc Quân? Khúc Quân!” Lăng Mặc nằm nhoài ra đó lớn tiếng gọi tên cậu.

Khúc Quân run rẩy mí mắt, liếc mắt nhìn Lăng Mặc, cuống họng giật giật, muốn nói chuyện lại không nói ra được, khóe môi lại vẽ ra một nét cười, như đang nói “Em còn chưa chết mà”.

Trải qua mấy tiếng đồng hồ cứu viện, Khúc Quân và Trần Đại Dũng đều được đưa ra ngoài, Lăng Mặc cùng nhân viên y tế lên máy bay trực thăng.

Lăng Mặc sờ sờ khuôn mặt Khúc Quân, rất ấm áp, đối phương tròn xoe mắt nhìn anh, đó là một đôi mắt sáng ngời, dường như có rất nhiều lời muốn nói.

Lăng Mặc cúi đầu, thở ra một hơi thật dài.

Khúc Quân nằm trong bệnh viện còn chưa đầy ba ngày đã lại sinh long hoạt hổ sức sống bừng bừng, mỗi ngày đều ôm cửa sổ tắm nắng, thế nhưng trên đầu vẫn còn bị quấn một vòng băng gạc, tóc không xù lên nổi, càng thêm giống “đầu củ cải” mà lão Lương hay gọi.

“Lăng sư huynh —— “

Lăng Mặc vừa mới xuống xe, liền nghe thấy tiếng Khúc Quân, ngẩng đầu thì nhìn thấy cậu đang vẫy cánh tay đầy vẻ hưng phấn.

Lăng Mặc rũ mắt xuống, anh biết mình đang nở nụ cười.

Anh mang theo hộp giữ nhiệt bước vào, Khúc Quân cũng đã từ bệ cửa nhảy về lại trên giường bệnh, một bộ dạng “Em dưỡng thương rất ngoan”.

“Hôm nay có món gì ngon không? Em đói bụng sắp chết rồi!”

Khúc Quân nhận lấy hộp giữ nhiệt, không chờ nổi nữa mà mở ra.

“Uầy… Trước đây còn cảm thấy được tốt xấu gì thì lúc máy bay của anh xảy ra chuyện em cũng là người đầu tiên tìm thấy anh, còn cảm thấy thành tựu lắm cơ. Nào ngờ giờ suýt nữa mất mạng, là anh cứu em, ngược lại trở thành em nợ anh một cái ân tình. Về sau làm sao còn có thể gạ gẫm nhờ anh viết giùm báo cáo được nữa trời!”

Lăng Mặc không lên tiếng, cứ như vậy nhìn cậu.

Lần đầu tiên anh cảm thấy được cứ như vậy mà nhìn một người thật là tốt. Nhìn bộ dạng cậu vui vẻ, dáng vẻ cậu hưng phấn, bộ dạng vờ ngớ ngẩn của cậu, bộ dạng nghiêm túc của cậu, Lăng Mặc đều cảm thấy nhìn rất thích.

Thật giống như vẫn luôn đình trệ bỗng chợt dịch chuyển, anh rốt cục đi tới một phương trời rộng mới.

“Từ nay về sau, đừng nói với tôi lời tạm biệt hoặc sau này còn gặp lại một lần nào nữa.”

“Làm sao vậy?” Khúc Quân đang cắn miếng thịt sườn trong miệng bèn ngẩng đầu lên.

“Tôi từng có một cộng sự tên là Nghiêm Cẩn. Hắn trà trộn vào bên trong ‘Hắc Tước’. Năm ấy tôi tốt nghiệp trung học, bị Hắc Tước bắt giam trên một hòn đảo, mà Nghiêm Cẩn phụ trách yểm trợ tôi, chấp hành chỉ thị của tôi. Ngay sau khi hắn thành công thay tôi hoàn thành truyền phát thông tin, hắn nói với tôi ‘Sau này còn gặp lại, rất vinh hạnh có thể gặp được cậu’, sau đó… Tôi rốt cuộc không còn gặp lại hắn nữa. Tôi đã từng hack vào hệ thống của tập đoàn Cự Lực, muốn biết có phải là hắn đang đi chấp hành nhiệm vụ nào đó hay không. Thế nhưng tôi lại nhìn thấy hồ sơ của hắn tô màu lam, biểu thị hắn đã chết.”

“Anh sợ… Em nói ‘sau này còn gặp lại’ thì sẽ là vĩnh biệt anh?”

“Tạm biệt rất dễ biến thành vĩnh biệt, ‘sau này còn gặp lại’ thì như đang ám chỉ ‘sau này sẽ không gặp lại’… Hoặc cũng có thể ý câu nói ‘sau này còn gặp lại’ của Nghiêm Cẩn chính là bất kể trải qua chuyện gì, sống một đời ra sao, tất cả chúng ta đều sẽ có chung một điểm đến cuối cùng.”

Chuyện này, trước đây Lăng Mặc chưa từng nói với ai, sau này cũng sẽ không kể cho người nào khác nữa.

“Sư huynh, có phải anh đặc biệt muốn em không bao giờ chấp hành nhiệm vụ nữa, sống một cuộc sống an ổn yên bình không?” Khúc Quân ôm hộp giữ nhiệt hỏi.

“Tôi có nghĩ thế, nhưng tôi sẽ không làm như vậy. Tôi sẽ không để cho cuộc sống của em mất đi ý nghĩa em luôn quý trọng.”

“Sư huynh anh thật là tốt.” Khúc Quân toét miệng nở nụ cười.

“Tốt chỗ nào?”

“Trong mắt người khác, e rằng anh là núi băng lâu năm lạnh giá. Mà dưới cái nhìn của em, anh lại giống như một thác nước.”

“Phải vậy không?”

“Sóng dậy ầm ầm.”

“Đó là từ dùng để hình dung biển rộng.”

“Kiên định quyết tuyệt, không chừa đường lui.”

Khúc Quân rất nghiêm túc mà nhìn Lăng Mặc.

“Báo cáo nhớ tự viết.”

“A… Đừng có như vậy mà! Em đã nói xấu gì anh đâu!”

“Em giỏi mà, không cần tôi đâu.”

“Em không có giỏi giang gì hết, em là đứa vô dụng mà!”

Khúc Quân buông hộp giữ nhiệt ra, đùng một cái nhào qua phía Lăng Mặc.

Trái tim Lăng Mặc vào thời khắc ấy đập rộn ràng, lại như thiên quân vạn mã lao ra khỏi khe hở, sắp nứt ra.

“Anh mà không giúp em viết báo cáo —— là tiêu em luôn đó!”

Lăng Mặc giơ tay lên, ôm lấy cậu.

“Đã vậy, nếu như tôi là thác nước, thì em phải trở thành biển rộng.”

“Được được được! Anh nói em là biển rộng thì em làm biển rộng, nói em là bọt nước nhỏ thì em chính là bọt nước nhỏ!”

Bởi vì nếu như em là biển rộng, vậy thì thác nước đã không còn đường lui vẫn sẽ có nơi để trở về.

Một tuần sau, Khúc Quân xuất viện, rốt cục cũng có thể về nước. Trước khi về, cậu mời Lăng Mặc đến một quán nhỏ ăn cơm.

Lăng Mặc tới rất sớm, cũng không phải bởi thói quen của bản thân, mà là vì anh cảm thấy được nhìn Khúc Quân đi tới chỗ mình chính là một niềm vui sướng.

Ông chủ và bà chủ quán ăn dựa vào nhau, trong loa phát thanh vang lên ca khúc ‘Ngày xưa trở lại’ của Carpenters, mà Khúc Quân vừa đến nhìn thấy Lăng Mặc bèn vẫy tay chạy tới.

Những hình ảnh lướt qua trong đầu Lăng Mặc nhanh như cướp, nhưng lại rất sâu sắc.

Có người khiến anh cảm thấy ấm áp, có người khiến anh thêm kiên định, cũng có người dạy anh biết tín nhiệm người khác.

Lại có người, để anh chờ cậu tiến đến bên mình.

============Hết Phiên ngoại 3==========

Lời tác giả: Tới đây là kết thúc toàn văn. Hẹn ấn bản sách gặp lại!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi