TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Long Phi Ly không nói gì, trong lòng Tuyền Cơ đột nhiên cảm thấy có chút lo lắng, nàng cười khổ, việc nàng để lại giấy ở khay trà chắc là khiến cho hắn nghĩ bụng dạ của nàng khó lường rồi.

Thật lâu sau, nàng nghe được hắn thản nhiên nói: “Trong đầu của nàng dường như chứa không ít chuyện cổ quái.”

“Đó là …” Nàng lập tức giải thích.

“Do phu tử của nàng dạy.” Hắn cắt ngang lời của nàng.

Tuyền Cơ cười, “Hoàng thượng anh minh.”

Hắn lại ôm lấy nàng nhảy xuống tiểu đình.

Trong lòng nàng có chút thất vọng, lại nghe thấy hắn nói: “Tay nghề pha trà mỗi ngày đều có tiến bộ.”

Nàng sửng sốt, trong lòng cảm thấy thật ngọt ngào, nhưng vẫn đoán không ra ý tứ trong lời nói của hắn. Nàng nghĩ một chút mới hỏi, “Vậy người hầu của Thu Huỳnh Hiên vẫn đến Tú Ninh điện đưa trà như trước có được không?”

“Được.” Long Phi Ly nói: “Nhưng mà nghe nói Cẩn tần bị bệnh cũng không nhẹ.”

Trong mắt Tuyền Cơ tràn ngập ý cười, “Rất nhanh sẽ bình phục.”

Nàng bị bệnh, hắn cũng có chút để ý sao?

Nhưng mà lời này làm sao có thể hỏi được, nàng cũng không còn sức hỏi tiếp.

Hắn lấy áo ngoài quấn quanh người nàng rồi kéo nàng vào trong lồng ngực, nhảy đến chạc ba nhánh cây ở mái hiên.

Nàng ngã vào trong lòng hắn, vừa rồi tham lam chỉ nghĩ muốn ở bên cạnh hắn lâu hơn một chút, bây giờ yên tĩnh lại mới thấy đầu đau nhói, thân mình lúc nóng lúc lạnh thật rất khó chịu. Quả nhiên, muốn được lãng mạn ngắm trăng ở trên nóc nhà thì phải trả một cái giá rất đắt.

Nàng nhắm mắt lại, hai tay vô tình ôm lấy thắt lưng của hắn. Hắn sờ sờ trán của nàng, gia tăng cước bộ. Nhưng sau bước nhảy, hắn chợt ngừng lại, Tuyền Cơ khẽ mở mắt ra đã thấy Long Phi Ly ôm nàng rơi xuống đất.

Nàng đang muốn hỏi hắn, giọng nói của hắn đã vang lên bên tai nàng ẩn chứa tâm trạng vô cùng lo lắng. “Tự mình có thể đứng được không?”

“Có thể.”

Hắn để nàng dựa vào thân cây gần đó nhất, Tuyền Cơ vịn vào thân cây thấy ánh trăng soi rõ khung cảnh chung quanh mới biết được bọn họ vẫn chưa đi ra khỏi rừng liễu.

Nàng cảm thấy hơi nghi ngờ, Long Phi Ly làm cái gì vậy?

Ở phía trước, đột nhiên sáng lên ánh lửa.

Tuyền Cơ càng thấy kỳ quái, kỳ thật nàng đứng không vững, nhưng không muốn cho Long Phi Ly thêm phiền toái, nàng dựa vào thân cây ngồi xuống, nhíu mày nhìn thì thấy Long Phi Ly cầm cây đánh lửa, thong thả bước đến hồ nước phía trước.

Nàng không nhìn rõ được vẻ mặt của hắn, nhưng trong lòng mơ hồ biết hắn đang rất sốt ruột, hình như từ trước tới giờ chưa từng thấy hắn như vậy. Nàng cắn răng đứng lên, đi đến bên người hắn, nói: “Còn cây đánh lửa không?”

“Không có chuyện của nàng.”

“Nói cho ta biết, ngươi muốn tìm cái gì vậy, ta giúp ngươi tìm.”

Hắn đang từ bên người nàng bước qua, nàng lại chắn phía trước hắn.

Hắn trầm giọng hỏi lại, “Ở trong hồ, nàng làm sao mà tìm?”

Tuyền Cơ sửng sốt, đột nhiên ý thức được cái gì, trước khi hắn rơi xuống đất, nàng tựa hồ nghe có tiếng nước rất nhỏ, khi đó nàng trong người khó chịu đưa tay ôm bên hông của hắn. Chắc là khi đó đã làm rơi mất cái đồ quan trọng gì đó của hắn…Sự thống khổ đau nhức trên người lúc này vì lo sợ nên cũng giảm bớt vài phần.

“Cái gì vậy? Rất quan trọng sao?” Nàng quýnh lên, bất giác nắm lấy ống tay áo của hắn.

“Ừm.” Hắn đẩy tay nàng ra, đưa cây đánh lửa về phía trước một chút.

Tay nàng theo ống tay áo hắn rơi xuống, Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn hắn nhíu mày, trong lòng tê rần, trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.

“Long Phi Ly, ngươi không biết bơi phải không?”

Hắn không lên tiếng, đôi mắt băng lạnh nhìn về hồ nước phía trước.

Vì leo cây chọn hoa, hứng sương lấy nước pha trà, nàng đã từng dẫn bọn người Điệp Phong đi khắp toàn bộ hoàng cung. Nơi này nàng cũng đã tới, nhưng không phải vào thời tiết như lúc này, mặt hồ điêu linh một mảnh.

Điệp Phong từng nói với nàng, hồ này tích nước rất sâu, thông với sông đào ngoài hoàng cung bảo vệ thành, thế nước chảy mạnh, mong cho thứ này trăm ngàn lần đừng có trôi mất.

Hình như hộ vệ của hắn không có ở đây… Tuyền Cơ khẽ cắn môi, vòng qua hắn, đi xa ra một chút, một bước nhảy xuống hồ.

Long Phi Ly lắp bắp kinh hãi, thân hình hắn chợt lóe, muốn bắt giữ nàng lại …

Nàng cũng đoán được hắn như vậy cho nên vừa chìm vào ao liền nhanh chóng bơi xa ra hơn mấy trượng, mới ngẩng đầu lên, nói giọng khàn khàn: “Nói cho ta biết là cái gì vậy, với lại vị trí ước chừng khi rơi xuống nước… Ta chống đỡ không được bao lâu.”

Long Phi Ly cắn răng trầm giọng nói: “Niên Tuyền Cơ, nàng điên rồi, leo lên cho trẫm.”

“Long Phi Ly, mẹ ~ , đừng nói vô nghĩa nữa, nói mau đi!” Nàng cũng nóng nảy.

Khả năng bơi của nàng rất tốt, nhưng vốn thời tiết chưa qua hết cái lạnh mùa xuân, lại mang bệnh trong người, lúc này khớp hàm run lên cầm cập.

Long Phi Ly vừa vội vừa giận, nhưng hắn là người quyết đoán, bèn cắn răng nói: “Ở chỗ phía trước vài thước, là một cái túi gấm.”

Túi gấm… Có cái gì đó rất nhanh hiện lên trong đầu Tuyền Cơ, lại vừa lo vừa vội, nàng không kịp suy nghĩ, rốt cuộc hít một hơi lặn xuống.

Mùi bùn đất cùng nước vẩn đục xông vào mắt mũi, đáy hồ tối om, không thể nhìn thấy cái gì, nàng chỉ có thể lấy tay mò tìm…

Lặn xuống đáy hồ, mấy mảnh đá sắc bén cắt vào tay chân nàng, cảm giác khó thở củng toàn thân đau đớn khiến đầu óc nàng choáng váng, chỉ duy nhất còn lại một suy nghĩ.

Phải giúp hắn tìm lại vật này!

******

Trong nước không hề có động tĩnh, hai cánh tay trắng nõn bên sườn đã sớm nắm chặt thành quyền.

Không mang pháo sáng trong người, tối nay, hắn muốn đi gặp nàng nên đã cho tất cả ám vệ đều lui đi … Bản thân luôn trong tình thế hiểm nghèo, nguy cơ tiềm tàng, nhưng hắn vốn thông minh, học văn tập võ, so với người khác nhanh nhẹn gấp mấy lần, thậm chí so với Thanh Phong tuy tiến sư môn trễ hơn nhưng tu vi so với Thanh Phong lại lợi hại hơn rất nhiều.

Hắn sớm luyện thành thói quen gặp biến không sợ hãi nhưng lúc này trong lòng lại có phần hoảng loạn.

Hoảng loạn … bao nhiêu năm rồi đã không còn biết đến cảm giác này… Niên Tuyền Cơ…

Tuyền Cơ… Nàng không thể có chuyện!

Trẫm không cho phép!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi