TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

“Hoàng Thượng vạn tuế!”

Tất cả mọi người nhanh chóng quỳ xuống. An Cẩn uyển chuyển quỳ gối, trong lòng băn khoăn không rõ, hắn cùng với Niên Tuyền Cơ…

Không giống ngày thường để cho mọi người bình thân,mắt Long Phi Ly sắt bén đảo qua, lạnh lùng nói: “Hạ Tang, ngươi làm việc như thế nào? Trẫm bảo ngươi canh chừng bên ngoài, ngươi làm gì mà để cho bên ngoài tranh cãi ầm ỹ như thế này?”

“Nô tài biết tội.” Hạ Tang nhanh chóng nói, trong tâm lại nghĩ, hoàng đế mặc dù không phải người trọng dục, nhưng với sự ầm ỹ này của Cẩn tần, không biết có làm xong chuyện đó chưa, không biết hưng trí có còn không.

Ngày trước ở Thu Huỳnh hiên, hoàng đế chưa bao giờ bắt nàng quỳ, An Cẩn chính vì hoàng đế không chìa tay đỡ nàng mà bứt rứt và đau lòng, hiện tại nghe ngữ khí của hắn, đúng là mơ hồ chứa tức giận, mặc dù không phải trách cứ nàng, nhưng hắn nói ồn ào mù mịt, cãi nhau —— cũng chính là đang chỉ nàng sao?

Không được, nàng muốn nhân cơ hội này mà giảng hoà. Nàng cắn cắn môi, ngẩng đầu nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp—— “

Lúc này, cạnh cửa đột nhiên vang lên tiếng kẽo kẹt. Là sói con thấy cửa đã mở, đang muốn đi vào, khiến Long Phi Ly phát giác, liếc mắt một cái, Thanh Phong đã nhanh tay nhanh mắt túm lấy thịt sau cổ của sói con, giống cầm con mèo nhỏ xách nó lên.

Sói con giận dữ, há mồm muốn cắn Thanh Phong, nhưng trái phải với không tới, gọi rú ầm ĩ lên.

******

Âm thanh người, dường như còn có thanh âm mạnh mẽ của sói nhỏ, truyền đến trong phòng.

Tuyền Cơ xoa xoa đầu, mở mắt tỉnh lại —— cảm giác đau đầu dữ dội kia, từ tối hôm qua tới nay, chỉ tăng chứ không giảm.

Đưa tay vén màn sa trướng, cửa phòng đóng chặt, nhìn không rõ âm thanh từ đâu phát ra, cũng không biết bên ngoài ra sao.

Cửa sổ có luồng sáng rọi vào, hiện tại là ban ngày?

Mơ hồ nhớ rõ tối hôm qua hình như té xỉu ở ao sen. Suy nghĩ như vậy, kí ức chua xót lại xuất hiện. Vỗ vỗ đầu… Hiện tại điều gì cũng không muốn nghĩ.

Cả người thật là đau quá, thầm nghĩ muốn ngủ ngon một giấc.

Ngọ nguậy ngồi dậy, nghĩ muốn đi ra yêu cầu bọn họ đừng ầm ỹ .

Chăn rơi xuống, thần trí mặc dù còn mơ hồ, nhưng vẫn lấy làm kinh hãi.

Y phục của nàng thay đổi, nhưng mà, tình huống hiện tại có được xem như y phục không đủ che thân? Nàng mặc trung y, trung y này cũng mở ra,yếm bên trong, bị kéo xuống.

Việc này kỳ thật cũng không sao. . . . . Ở trong phòng của mình, trên giường của mình.

Chỉ là, phía dưới xương quai xanh có vết xanh xanh tím tím là vết gì?

Cả người Tuyền Cơ, phía dưới xương quai xanh, tới gần bên trái ngực nơi có một nốt ruồi chu sa nhỏ, hiện tại bốn phía nốt ruồi nhỏ có một vòng… Dấu hôn? !

Trong lòng nàng đại loạn, lại nóng lại lạnh, cắn môi cởi chăn ra, quần còn mặc đầy đủ, cũng không đau… Hẳn là không có…

Là ai?

Nàng là nữ nhân của hoàng đế.

Trên giường thoang thoảng long diên hương, đó là… Hắn?

Nàng nhịn không được đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt, thân mình bỏng rát đau đớn, đầu óc trống rỗng.

Tiếng kêu ầm ĩ của sói con.

Trước tên vẫn nên đi ra ngoài bảo bọn họ dừng ầm ỹ trước đã.

Mở cửa ra, ngoài phòng, là sảnh phụ.

Đứng ở trong sảnh, chỉ thấy cửa phòng nhưng mở ra .

Đầu nàng còn choáng váng mắt hoa lên, nhìn thấy không thật rõ ràng… Chỉ thấy ở cửa một bóng dáng cao lớn trội hơn.

Ngoài ra, còn một đám người đang quỳ sáng quắc mông lung

Quỳ cái gì a…

Nàng xoa xoa ấn đường, rồi đi ra ngoài.

“Điệp Phong, bảo mọi người cùng với sói con đừng ầm ỹ nữa, đầu ta rất đau, muốn ngủ một giấc —— “

Nàng nói còn chưa xong, lại đột nhiên dừng lại.

Bởi vì ngưởi kia quay người nhìn nàng.

Đôi mắt đen tuyệt mỹ đang trừng trừng kia, có chút âm lãnh cùng với tức giận.

Long Phi Ly… Hắn ở trong đây?

Nàng giật mình, lại hoảng lại loạn, một hồi lâu, mới nghĩ đến bộ dáng của mình.

Bởi vì là đang ở chỗ của mình, đầu tóc nàng rối tung, thậm chí cũng không chú ý đến trang phục, chỉ có yếm che thân, trung y vẫn đang thoải mái mở ra .

Trong phút chốc nàng lên tiếng, mọi người quỳ trên mặt đất đều ngẩng đầu nhìn nàng.

Ánh mắt khó hiểu kia đều dừng ở trên cổ nàng.

Những dấu xanh tím.

An Cẩn ở đây? Nàng nhìn trong ánh mắt nàng ta, là đố kị, không thể tin, khuôn mặt đầy mãnh liệt, lại căm phẫn như ngậm thuốc nổ.

Nàng còn đang ngốc ra.

“Nàng sao lại đi ra ?” Hoàng đế đã trầm mặt.

Nàng còn đang trợn to hai mắt, không biết làm sao, thân thể có chút mệt mỏi muốn ngã, nàng nhanh chóng dựa vào mép cửa, trên lưng chợt ấm .

Chân bị nhấc bổng lên, thân mình bị ôm ngang lấy.

Nàng cứ như vậy, bị Long Phi Ly ôm đi, bước nhanh trở về trong phòng.

Hắn phất tay áo một cái, cửa ầm một cái đóng lại, thanh âm kia vang dội sự phẫn nộ.

Nàng bị ném lại trên giường.

“Nàng ở trong này thường ngày đều để bộ dạng như quỷ ra vào sao?”

Bên mép giường, nàng nghe trong giọng hắn hàm chứa tức giận.

Đầu nàng thật sự đau đớn, không muốn tranh cãi với hắn, cuốn chăn che lại. Dù sao ở trước mặt hắn, bao tội đại bất kính nàng đều đã phạm qua, cũng không thiếu cái này.

“Đầu ta rất đau, những chuyện khác —— người có thể để ta ngủ một chút rồi tính toán sau?”

Điều này tuyệt đối không phải vì bị quấy nhiễu giấc ngủ mà bực mình. Ai ngốc đến mức vì ngủ chưa đủ bị làm tỉnh giấc mà náo loạn với hoàng đế?

Thân mình lại bị người nhấc lên, ôm vào, trong lồng ngực dày rộng ấm áp lại khiến nàng cảm thấy chua chát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi