TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Tuy rằng đứng giằng co có vẻ có khí thế nhưng bụng lập tức bị đau, Tuyền Cơ chậm rãi ngồi xuống đất. .

Lúc ở biệt viện kia thì bắt đầu có thai hài tử, cho tới hôm nay cũng chưa được bao nhiêu ngày, còn nhỏ như vậy, vẫn chưa thành hình vậy mà dường như nó cũng biết được bọn họ muốn giết chết nó. Trong lòng nàng bi thống, đột nhiên định cầu xin Long Phi Ly buông tha nó, nhưng lời vừa đến bên miệng thì đã nuốt xuống.

Hắn sẽ không thay đổi chủ ý …

Cúi đầu trừng mắt nhìn cái bụng còn bằng phẳng, nước mắt rơi lã chã khiến cho tầm mắt hoàn toàn không thể thấy rõ cảnh vật trước mắt bao gồm cả bóng dáng tà nghễ của hắn.

Không biết qua bao lâu, trận đau đớn kia đã vô pháp ức chế, nàng đành phải dấu mặt vào giữa hai đầu gối, cắn cổ tay không cho tiếng khóc bật ra.

Da thịt bị rách, máu thấm vào miệng, khoang miệng mặn mặn nhưng vẫn tiếp tục không lên tiếng.

Không khí phía trước có chút khác thường, hơi thở ồ ồ nóng rực.

Tuyền Cơ cắn chặt môi ngẩng đầu lên, đã thấy Long Phi Ly ngồi xổm trên mặt đất, nhíu mày nhìn nàng. Cảm xúc trong đôi mắt phượng trở nên thâm trầm, hỗn độn lại kịch liệt.

Nàng cười lạnh, vẻ mặt đầy nước mắt hơi hung hăng một chút, “Ngươi đi đi!”

Long Phi Ly lại giống như không hề phát giác mà chỉ gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

“Long Phi Ly, xin để lại cho ta một chút tôn nghiêm được không!” Tuyền Cơ đỡ mép giường, nghiêng ngã đứng lên, một tay chỉ vào cửa, cắn răng nói: “Nếu ngươi lo lắng thì kêu Từ Hi hoặc là Hạ Tang vào nhìn ta uống thuốc, ai đều được hết, ngươi cút đi cho ta!”

Trong bụng đau đớn căng thẳng, nàng không khỏi xoay người ôm chặt bụng, Long Phi Ly thấy thần sắc nàng thống khổ, trong lòng cả kinh, muốn tự mình ôm nàng vào lòng.

Tuyền Cơ không cho hắn chạm vào, lảo đảo nghiêng người tránh đi, liên tục lui về đằng sau mấy bước, dựa vào tủ lạnh lùng nhìn hắn.

Long Phi Ly vừa vội vừa giận, nói: “Niên Tuyền Cơ!”

Thân hình hắn vừa chuyển động đã tới bên cạnh nàng

Lúc này cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Thôi y nữ bưng thuốc đi vào. Nàng kinh ngạc nhìn tình cảnh trước mắt, không biết làm sao.

Long Phi Ly nhướng mày lên, “Cút!”

Cơn tức giận trong mắt Long Phi Ly cực lớn, Thôi y nữ kinh hãi, run run đặt chén thuốc lên bàn, liếc nhìn Tuyền Cơ một cái, cắn răng lui xuống.

Tuyền Cơ nhìn chằm chằm cái chén tinh xảo đẹp đẽ trên bàn, nghẹn ngào lại nhẹ nhàng cười ra tiếng.

Long Phi Ly chưa bao giờ thấy bộ dáng nàng như vậy, đôi mắt tràn đầy tơ máu, đỏ rực tựa hồ sắp chảy máu.

Trong lòng hắn đột nhiên thoáng hiện lên bối rối trước đây chưa từng có, trong lúc thần thức hoảng loạn, Tuyền Cơ đã đi đến bên cạnh bàn, cầm lấy chén thuốc.

Nước thuốc đen thui, mùi vị nồng đậm, uống xong một chén thuốc này thì liên kết giữa nàng và hắn toàn bộ bị cắt đứt. Trước kia còn tính mang theo tưởng niệm về hắn rời đi, về sau nhớ lại cũng có thể buông tay hết thảy, không cần cố sức đi quên. Tuyền Cơ nhắm mắt lại cầm chén thuốc đưa lên miệng, hơi ngẩng đầu lên, nước thuốc đắng nghét vừa dính vào môi thì một lực đạo mạnh mẽ chộp tới nàng, nàng lắp bắp kinh hãi, cái chén đã rơi khỏi lòng bàn tay.

Vài giọt thuốc nóng bỏng rớt lên mu bàn tay nàng, bên tai là tiếng vang thanh thúy. Từ cái chén vỡ trên mặt đất, nước thuốc đen đặc như mực lan ra trên mặt đất.

Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn về phía trước mặt, cách đó mấy bước, cánh tay của Long Phi Ly giơ thẳng ra, năm ngón tay xòe ra.

Võ công bá đạo như vậy! Là hắn đánh vỡ chén thuốc. Nhưng mà vì sao hắn phải làm như vậy?

Nàng cười khổ, hai tay che mặt, chậm rãi ngồi xổm xuống. Vì sao mỗi lần ở cùng nam nhân này luôn luôn thương tổn đầy mình mới có thể xong việc.

Long Phi Ly, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào.

Hơi thở nóng rực nhanh chóng vây quanh nàng. Một đôi tay ấm áp đặt lên người nàng, nàng bị hắn ôm dậy, nàng muốn giãy dụa, lại phát hiện trong khoảnh khắc đã mất hết tất cả khí lực, mệt mỏi hết sức.

Gối lên trước ngực hắn, nàng có thể nghe được thanh âm trái tim của hắn đang vật lộn, vang dội mà dồn dập.

Hắn ôm nàng ngồi xuống cạnh giường, nhưng không buông nàng ra, gắt gao ôm chặt nàng vào trong ngực, đầu nặng nề gục lên gáy của nàng.

Tuyền Cơ nghiêng người nhìn vào đôi mắt của hắn, khóe môi nở ra nụ cười, lòng lại tràn đầy thê lương, “Long Phi Ly, hay là ngươi giết ta đi, chén thuốc thứ hai ta sợ ta sẽ không chịu uống —— ”

Những chữ sau cùng của nàng bị đầu lưỡi của hắn khóa lại, hắn điên cuồng hôn lên môi của nàng, bàn tay to bè vạch tìm trong quần áo của nàng.

Nàng không biết vì sự tình gì lại diễn biến thành như vậy, khi hắn động thân tiến vào thân thể nàng, ánh mắt của nàng rơi xuống đống quần áo rách nát tán loạn trên mặt đất, quên mất phải giãy dụa.

Hắn ở trên thân thể co rúm của nàng, hai tay của nàng đặt bên hông, thân thể của nàng nóng lên theo động tác của hắn, thì ra nàng vẫn có cảm giác, nhưng trong lòng trống rỗng, nước mắt không ngừng chảy ra.

Hắn liền cúi đầu nhất nhất hôn sạch.

Hơi thở ồ ồ của hắn phả lên mặt của nàng, lên môi, lên cổ, lên mỗi tấc trên người của nàng.

Trong ánh mắt mơ hồ nàng nhìn thấy đôi mắt của hắn u ám sâu thẳm không thể tả nổi, mỗi một ánh mắt của hắn đều lạnh lùng chằm chằm nhìn nàng, làm cho người ta cảm giác, nam nhân này tựa hồ đang thanh tỉnh trầm luân.

Cho dù ân ái như vậy thế nhưng thân thể còn có thể sinh ra niềm vui sướng khắc cốt ghi tâm, khi hắn lại phóng thích ở nơi sâu nhất trong thân thể nàng, hai người đều run nhè nhẹ, nàng rốt cục tuyệt vọng muốn chết đi.

Lần đầu tiên, nàng không có ngủ như bình thường, chỉ khẽ nhắm mắt lại.

Nàng nghe thấy hắn rời giường, nàng biết hắn đắp chăn cho nàng, nàng thậm chí nghe thấy hắn ở ngoài cửa thấp giọng dặn dò đám nội thị đừng đánh thức nàng, lại sai người đến ngự thiện phòng truyền thức ăn.

Sau đó, hình như hắn lẳng lặng rời đi.

Nàng cuộn mình ở trong chăn, ngoài cửa sổ bầu trời không biết khi nào thì đã đầy sao. Đúng vậy, hắn cần phải đi, còn chưa đến ba canh giờ nữa là thời điểm hắn gặp mặt Tâm Y.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi