TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Tất cả những người hắn tín nhiệm nhất đều muốn nàng chết!

Rốt cục, ngay cả cười khổ cũng không cười nổi, Tuyền Cơ nhìn thoáng qua Thanh Phong, nhìn hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem như cảm tạ… Nam nhân này tuy rằng hiện tại cũng muốn nàng chết, nhưng vừa rồi lại có ý niệm buông tha nàng trong đầu, hắn rõ ràng thấy nàng nấp sau đống cỏ khô nhưng không có giao nàng ra.

Thanh Phong lại tránh ánh mắt của nàng, cúi đầu.

Thúy Nhi ngây ngốc thất thần, lúc này lại như nổi điên xông lên, khóc nói: “Nương nương, tại sao ngài phải ra, là ta không tốt, ta hại ngài, nếu ta không cùng đến đây… Hu hu, ta chỉ là muốn giúp ngài nhìn xem nữ nhân kia là ai… Ta không nên đến, Thúy Nhi hại ngài rồi.”

Tuyền Cơ ôm nàng, đẩy nàng ra sau lưng, chính mình che trước mũi kiếm của Từ Hi.

Thần sắc của Từ Hi càng trở nên lạnh lùng mãnh liệt.

Tuyền Cơ ngưng mắt nhìn về phía nam nhân trước mặt đang xoay lưng về phía nàng, trong lòng rõ ràng đã trống rỗng vậy mà còn có thể đau đớn… Hắn đang suy nghĩ có phải giết nàng hay không, vì Như Ý.

‘Suy nghĩ’ nói đúng là… Hắn đã động sát tâm.

Ừm, hắn muốn giết nàng!

Bụng thắt lại đau đớn, nàng lặng lẽ lấy tay đè bụng lại, không nói tiếng nào chờ hắn phán quyết.

Thúy Nhi từ sau lưng nàng đi ra, quỳ xuống dưới chân Long Phi Ly, dập đầu bang bang xuống đất, nức nở nói: “Hoàng Thượng, nô tỳ van cầu người buông tha cho nương nương, vừa rồi nàng còn ở trong phòng chuẩn bị lễ vật sinh nhật cho người, sao người có thể giết nàng?”

Như Ý nhìn thấy bóng lưng Long Phi Ly hơi hơi cứng lại, nàng nhíu chặt mi liếc nhìn Tuyền Cơ một cái.

Tuyền Cơ tiến lên nâng Thúy Nhi dậy, nước mắt chảy dọc theo hai má, ngữ khí lại phai nhạt, “Nha đầu ngốc, cầu xin có tác dụng sao?”

Nàng vừa nói xong thì thanh âm trầm thấp Long Phi Ly truyền đến, “Tại sao phải đi ra?”

“Ta không thể cứ như vậy tránh ở một góc nhìn nha đầu của ta bị ngươi giết chết. Giống như nha hoàn lần trước bị ngươi ra lệnh đánh chết, nàng chỉ là một tiểu cô nương.” Tuyền Cơ cúi đầy nhìn một cọng cỏ khô bị nhẹ nhàng thổi bay lên rồi lại rơi xuống mặt đất.

“Trước ngươi, trẫm đã ở chỗ này giết chết một người.”

Long Phi Ly đột nhiên nói, ngữ khí khinh đạm thản nhiên như vừa rồi hắn phân phó Từ Hi “Động thủ đi”.

Có cái gì đó hiện lên trong đầu Tuyền Cơ, nàng giật mình một cái, run giọng nói: “Nàng ta hiện tại nằm dưới giếng khô trong sân này, đúng hay không?”

Không biết là ai hơi hơi hít mạnh vào.

“Ừ.” Long Phi Ly thản nhiên nói: “Ngươi biết rất nhiều.”

“Nàng… Là ai?” Tuyền Cơ đè thấp thanh âm, làm cho tiếng nói của mình nghe qua không đến mức quá run rẩy.

“Gần đây trong hậu cung có một quý nhân mất tích, ngươi không biết sao?” Hắn hỏi lại.

“Ngươi giết phi tử của ngươi?” Tuyền Cơ hơi hơi run lên.

Bóng dáng trước mặt tiêu sát lạnh lùng.

“Nàng là nữ nhân đầu tiên của trẫm, theo trẫm từ lúc mười bốn tuổi đến bây giờ đã bảy năm.”

Tuyền Cơ ôm cánh tay của chính mình, nghe hắn nhẹ giọng nói giống như đang trần thuật một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.

“Mà khi trẫm bảy tuổi thì đã quen Tâm Y, Niên Tuyền Cơ, ngươi hiểu không?”

Trong lòng Tuyền Cơ trầm xuống, đột nhiên muốn bật ra tiếng cười, hắn muốn giết nàng! Cuối cùng hắn vẫn quyết định giết nàng!

Như Ý cả kinh, cắn chặt răng, quỳ thật mạnh xuống, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, Tâm Y cầu người buông tha cho Niên tần.”

Nếu nói hắn muốn giết nàng sẽ làm cho nàng tuyệt vọng, nhưng Như Ý cầu tình như vậy… Nàng tình nguyện bị hắn giết chết.

Tuyền Cơ cắn răng, nhẹ nhàng buông Thúy Nhi ra, đi đến trước mặt Như Ý, chậm rãi quỳ xuống, tất cả mọi người đều lắp bắp kinh hãi.

“Như Ý cô cô, từ lúc Tuyền Cơ tiến cung cô đã giúp ta không ít, có lẽ cho đến lúc chết, Tuyền Cơ cũng không biết vì sao cô phải giúp ta, Tuyền Cơ chỉ cầu xin cô một việc cuối cùng.” Tuyền Cơ cười cười, “Đừng cầu xin cho ta nữa.”

“Ta học không được trí tuệ của cô, ta là người keo kiệt, nếu ta yêu một người, đó là duy nhất trong đời, ngược lại, ta hy vọng người kia cũng như vậy.”

“Tình cảnh của hắn rất khó khăn, ta biết, người như ta quả nhiên không xứng ở cùng với hắn, cô mới là người thích hợp nhất, cũng khó trách người hắn luôn tâm tâm niệm niệm là cô, ta đố kỵ với cô, theo ý của ta cô là kẻ địch của ta, cho nên xin đừng cầu xin cho ta, ta không hy vọng kẻ địch của ta thay ta cầu tình.”

Như Ý kinh ngạc nhìn về phía Tuyền Cơ, trên gương mặt tái nhợt của nàng là tuyệt nhiên bình tĩnh, lại có loại ánh sáng tràn đầy sinh động.

Như Ý đột nhiên hiểu được vài phần vì sao Long Phi Ly đối xử với Tuyền Cơ khác với những nữ nhân khác… Nàng và hắn trải qua nhiều năm cảm tình, nhưng nàng cũng càng ngày càng không dám chắc chắn ở trong lòng Long Phi Ly rốt cuộc Tuyền Cơ tồn tại như thế nào.

Có lẽ, Tuyền Cơ chết thì tốt hơn, chính là —— Như Ý cười khổ, “Nương nương, người có đại ân đối với Tâm Y, ta không thể nhìn người chết.”

“Đại ân?” Tuyền Cơ lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể?”

Như Ý nhắm chặt mắt nói: “Thân phụ của Tâm Y là một vị đệ đệ khác của Thái Hậu Ôn Như Bình, tính của hắn rất háo sắc, thê thiếp rất nhiều, Tâm Y cùng Hoa phi Ôn Hoa Mẫn là tỷ muội, bất đồng là mẫu thân của nàng là chính thê, là hòn ngọc quý trên tay của thủ phủ kinh thành; nương của ta chỉ là nữ nhi của một tiên sinh dạy học, bất quá chỉ là một tiểu thiếp, địa vị tất nhiên là không thể so sánh nổi.”

“Như vậy vốn cũng không có gì, chỉ là, một năm nọ, gần đến cuối năm, các phòng đều may đồ mới, mua thêm trang sức, Hoa Mẫn mới làm một chuỗi vòng cổ trân châu rất đẹp, tiểu hài tử các phòng khác thấy đều cực kỳ hâm mộ, ta cũng không cưỡng được nhìn xem vài lần. Sau đó vòng cổ trân châu của nàng bị mất, lại một mực chắc chắn là ta trộm. Ta không tiếp nhận, nàng liền cho gia nô hung hăng đánh ta một trận, nương của ta không có địa vị trong nhà thì ai quan tâm đến chúng ta? Mà nương của ta sợ đắc tội với đại nương, cũng chỉ bảo ta xin lỗi, trong lúc bi phẫn ta lén đi ra phủ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi