“Bẩm Hoàng Thượng, nương nương không có chuyện gì.” Một tử vệ kiên trì bẩm báo.
Long Phi Ly nhướng mày, vén rèm lên, bên trong xe rỗng tuếch.
Hắn cả kinh, túm vạt áo tên tử vệ kia, nói: “Không phải là nương nương không có chuyện gì sao? Người đâu?”
“Hoàng thượng, nương nương người ở bên kia.” Mấy tên tử vệ liếc mắt nhìn nhau, chỉ chỉ về phía cây cối đằng sau xe ngựa, vẻ mặt khác thường, Long Phi Ly đang định đi qua đó thì thấy một đám tử vệ từ trong rừng cây bước ra.
Người được vây ở giữa đúng là Tuyền Cơ.
“Đi, đi, đi, bảo hộ quá chuyên nghiệp đi. Các ngươi có thể tránh ra một chút được không? Làm ơn! Nơi này đã nhiều cây cối, ngựa của các ngươi lại cao to, che hết tín hiệu của ta rồi.”
Thanh âm buồn rầu từ giữa vang tới, mọi người trợn mắt há mồm, tất cả tử vệ đồng loạt nhìn thấy sắc mặt xanh lét của Long Phi Ly đang đứng cạnh xe ngựa thì nhanh chóng tới hành lễ, Tuyền Cơ thấy vậy vội vàng đi ra.
“Tẩu ——” Ngọc Trí chạy tới định ôm Tuyền Cơ, Tuyền Cơ lại ra hiệu cho nàng đừng có lên tiếng rồi bước nhanh về phía trước, đi ngang qua Long Phi Ly, không thèm nhìn hắn, mọi người chỉ thấy nàng chăm chú nhìn chằm chằm vào cái hộp nhỏ trong tay, xoay xoay bốn phía, rồi lại đưa cái hộp nhỏ tới bên tai.
“Tân Truy Truy! Ngươi trăm ngàn lần kiên trì cho bà đây, đừng cúp điện thoại, không chừng đời này chúng ta chỉ có thể liên lạc với nhau một lần này thôi đó, cái gì? Ngươi nói cái gì? Nghe không rõ……….” Tuyền Cơ dậm chân một cái, gầm nhẹ: ” A? Ngươi nói điện thoại phí cao? Ngươi chết đi! Ngươi mà cúp mày thì nhất định phải chết! Đợi bà đây tìm nơi có tín hiệu tốt đã, chờ ta chút!”
Mọi người từ Long Phi Ly cho đến mấy trăm tên tử vệ, trên mặt đều tỏ vẻ phấn khích, ngay cả Bạch Chiến Phong cũng giật mình nhìn nữ tử áo tím trước mặt, Ngọc Trí trợn mắt nhìn, kéo kéo tay áo Long Phi Ly, vẻ mặt khẩn khoản: “Cửu ca, cửu ca, Niên tẩu không chỉ mất trí nhớ, dường như điên càng nặng lên, làm sao bây giờ?”
Long Phi ly nắm chặt hai cái bình nhỏ trong tay, gắt gao nhìn chằm chằm Tuyền Cơ.
Long Tử Cẩm, Hạ Tang, Thanh Phong cùng đứng chung một chỗ, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tuyền Cơ, Tuyền Cơ vừa hay lại tới bên người bọn họ, đột nhiên nàng hưng phấn quát lên, xua tay đuổi đuổi mấy người: “Tránh ra một chút, nhanh tránh ra một chút, có tín hiệu rồi”.
Mấy người nhìn nàng một cái, lại nhìn qua sắc mặt càng ngày càng xanh mét của Long Phi ly, Long Phi Ly vẻ mặt âm trầm vẫy vẫy tay, mọi người hiểu ý, nhanh chóng tránh sang một bên.
“Truy Truy, được rồi, nghe ta nói này” Tuyền Cơ vội, ” Ta có chuyện hỏi ngươi, cái gì? Đã đến giờ đội khảo cổ ăn cơm?”
“Ngươi ăn ít một chút thì chết à! Bà cô của ta, ngươi có biết ta đang ở nơi nào không? Cái gì? Ngươi nói ta mất tích? Truy Truy, ngươi nghe ta nói nè, ta không mất tích, người mất tích là ngươi, ta chỉ là đã chết………”
“Ngươi nói ta điên?” Tuyền Cơ vỗ đầu, gấp tới chảy nước mắt, “Được rồi, được rồi, trước hết không nói tới việc mất tích, ta hỏi ngươi, ngân hàng tư nhân rốt cuộc có đi tìm ngươi hay không? Mấy ngày trước đó ngươi đi đâu? Ngươi nói ngươi luôn đi công tác cùng đội khảo cổ hả? Vậy tin nhắn kêu ta đến phố Tây Trữ nhà số 18 là của ai? ”
“Ngươi không hề nhắn tin có chữ cho ta? Chỉ có gửi hai tin nhắn hình ảnh cho ta? Shit! Nhưng rõ ràng ta nhận được tin nhắn của ngươi bảo tới phố Tây Trữ, nhà số 18, cái gì? Điện thoại của ngươi từng bị mất mấy ngày ư? ”
“Đừng ầm ỹ, đừng ầm ỹ, nghe ta nói nè, thi thể của ta đâu? Ngươi có thấy không? Cảnh sát có tìm ngươi không? ”
“Thi thể gì á? Thi thể của ta……. Ngươi nói ta điên? Được rồi” Tuyền Cơ khóc không ra tiếng, dựa vào một cây cổ thụ, nói: ” Ngươi coi như là ta điên rồi, soái ca mắt xanh lừa ta, Truy Truy, trước tiên ngươi đừng hỏi ta ở nơi nào, ngươi tới phố Tây Trữ tìm số nhà mười tám, ở đó gặp một người con trai mắt xanh, bắt hắn tới Tây Lương tìm ta, chuyện này liên quan đến sống chết của ta, ngươi nhất định phải đi! Ngươi nói cho hắn biết, ta muốn trở về năm 2010 Trung quốc. Còn nữa, dung mạo của Ý Tuệ hoàng hậu, các ngươi phải phục hồi xong chưa…….. ê?”
“Không đủ năng lượng? chỉ có thể trò chuyện chưa được 1 phút?” Vẻ mặt Tuyền Cơ đen lại, tiếng sàn sạt vang lên bên tai, giọng Tân Truy Truy dường như đã biến mất.
Nàng tức giận vung tay ném xuống đất, túm váy định đá văng nó đi nhưng chợt suy nghĩ, lại nhặt nó lên.
Chỉ có thể hy vọng Tân Truy Truy sẽ gọi lại, cú điện thoại vừa rồi là nàng gọi, đang ngủ trong xe ngựa, đột nhiên bị một tiếng chuông điện thoại đánh thức, khi tỉnh lại, nàng cảm thấy mình như vừa trải qua một giấc mộng rất dài.
Nhưng mà, tình cảnh trong mộng rõ ràng rất khác lạ, cuối cùng kết thúc là cảnh người nọ cầm chiếc lược gỗ đặt vào tay nàng, chủy thủ sáng choang lạnh lẽo trong tay một phụ nữ đứng tuổi … nàng đã nhớ lại tất cả mọi chuyện, thậm chí cả thời điểm nàng bị điên.
Nhắm mặt lại, Tuyền Cơ thở dài, vừa ngẩng đầu lên đã thấy mọi người đang nhìn nàng quái dị.
Nàng ngẩn ra, ánh mắt nàng nhìn qua quần áo của Bạch Chiến Phong, lại nhớ tới tình hình lúc đi ngang qua Long Phi Ly, hơi trầm ngâm, mở miệng hỏi Ngọc Trí: “Bạch đại ca cùng Cửu ca của muội sao lại thế này?”
Nàng vừa lên tiếng thì toàn bộ mọi người đều chấn kinh, Long Phi Ly nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt càng trở nên thâm trầm.
Cái miệng nhỏ nhắn của Ngọc Trí mở to, kinh ngạc nói: “Tẩu tẩu, rốt cuộc tẩu tẩu có mất trí hay không? ”
Tuyền Cơ than nhỏ, cười khổ: ” Tỳ nữ của ta tên Điệp Phong, sư đệ của Cửu ca muội tên Thanh Phong, đại ca tên thật là Chiến Phong, muội nói xem ta điên hay không điên?”
Miệng Ngọc Trí lại càng há to, nửa phút sau mới nói: “Máu trên người bọn họ đều là giả, là máu thỏ hoang, dùng để lừa bọn Mộ Dung Lâm, Mộ Dung Phái.”
Tuyền Cơ gật đầu, cười cười nhìn Bạch Chiến Phong, nói: “Đại ca không có việc gì thì thật tốt.”
Nàng quả thực khôi phục trí nhớ, Bạch Chiến Phong vừa mừng vừa sợ muốn nói với nàng gì đó, nhưng lời nói vừa tới miệng, lại không thể phát ra, cuối cùng chỉ khẽ vuốt cằm.
Tuyền Cơ liếc mắt nhìn Long Phi Ly đang đứng cạnh xe ngựa cách đó không xa, cắn cắn môi rồi thong thả trở lại xe ngựa, nàng vừa kéo váy định leo vào xe thì sau lưng một giọng nói trầm thấp nam tính truyền tới: “Niên Tuyền Cơ”.
Trong giọng nói có vẻ hơi nghiến răng nghiến lợi.