TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Phịch một tiếng, Long Phi Ly đã đá cửa bước vào.

Đoạn Ngọc Hoàn nói: “Lời của công chúa cũng không phải không có lý.”

“Đúng vậy,” Long Tử Cẩm cười nói: “Ít nhất cũng khiến cho Cửu ca đi vào.”

************

Thời điểm Long Phi Ly tiến vào, Tuyền Cơ đang chuẩn bị đi ra ngoài, trên người nàng quần áo đã chỉnh tề.

“Nàng muốn đi đâu?” Hắn siết bả vai nàng, trầm giọng nói, canh ở bên ngoài hai đêm, hắn có rất nhiều chuyện muốn nói với nàng, có một số chuyện không cần phải suy nghĩ, có một số chuyện lại phải suy nghĩ thật lâu.

Hạ Tang nói, Hoàng thượng, người dỗ nương nương đi.

Dỗ?

Hắn nghe thấy chữ đó thì lại sửng sốt.

Đối với nữ nhân trong cung, hắn chưa từng làm việc này, cho dù, các nàng mang lại lợi ích rất lớn cho hắn.

Bao gồm cả Như Ý.

Hắn thậm chí hỏi Hạ Tang một câu, phải dỗ như thế nào?

Hạ Tang cũng ngẩn người ngay tại chỗ, không dám tin vào câu hỏi của hắn.

Hắn vừa nghĩ lại đã cảm thấy u uất.

Sắc mặt của nàng còn rất tái nhợt, hắn nắm vai nàng, trong lòng bất chợt tê rần, nhìn thấy nàng dường như rất bình thản, trong lòng hắn lại hơi thấy tức giận.

Nàng không có tiêu sái như vẻ ngoài mặt nhưng nàng cũng không thèm nhìn tới hắn. Sau chuyện phát sinh ở Đoạn Kiếm môn, nàng đã không còn có ý tưởng ở cùng với hắn. Liếc mắt nhìn hắn, Tuyền Cơ nghĩ nghĩ, rồi cười nói: “Ta đang muốn đi tìm ngươi.”

Sự chần chờ trong nụ cười của nàng sao Long Phi Ly nhìn không ra được chứ? Nàng lại nói nàng đi tìm hắn, làm cho sự tức giận sâu sắc chợt tiêu tán không còn dấu vết: “Nàng tìm trẫm à?”

“Ừhm, ta muốn đến Bạch phủ nên đi nói cho ngươi một tiếng.”

Vui vẻ trong chốc lát lập tức bị quét sạch, nàng khẩn trương đi tìm hắn như vậy sao? Long Phi Ly cười lạnh một tiếng, ôm lấy Tuyền Cơ trở về lại trên giường.

Tuyền Cơ nhíu mày, nam nhân kia cũng ngồi lên giường, khóa nàng trong lòng, tuyên bố: “Nàng làm sao cũng không đi được! Trẫm ở nơi nào, nàng ở nơi đó!”

Tuyền Cơ vỗ vỗ đầu, đang định lên tiếng thì ‘cạch’ một tiếng cửa mở ra, Ngọc Trí thò đầu vào thăm dò, “Tẩu tẩu, cháo và thuốc tới rồi đây…A, Cửu Ca ở đây ư?”

Nàng nhìn thấy cả hai người đang ở trên giường, mặt đỏ lên, đang bưng bát không biết nên tiến hay lùi thì Long Phi Ly đã nhanh chóng bước tới, cầm lấy cái khay trên tay nàng.

Ngọc Trí lè lưỡi, ‘cạch’ một tiếng, cửa lại đóng lại.

Ngọc Trí đáng thương…, Tuyền Cơ thấy vậy buồn cười, phì cười ra tiếng.

Long Phi Ly nhìn lúm đồng tiền tươi tắn của nàng, cả bụng tức giận không thể phát tác, đứng nguyên chỗ cũ nhìn nàng chằm chằm.

Mãi cho tới khi nàng đứng dậy khỏi giường đi tới, muốn đón lấy gì đó trên tay hắn, Long Phi Ly mới hoàn hồn lại, khẽ ho một tiếng, hắn vậy mà cứ si ngốc nhìn nàng như vậy.

“Long Phi Ly, ngươi có thể để cho ta ăn no rồi mới tức giận được hay không? Ngươi không tính bỏ đói ta đó chứ?” Tuyền Cơ nhún nhún vai.

Long Phi Ly nhíu nhíu mày, đặt cái khay lên trên bàn.

Tuyền Cơ chậm rãi ăn cháo, đột nhiên nhớ tới cái gì, khẽ nở một nụ cười.

Long Phi Ly nhìn nàng một cái, đạm thanh nói: “Cười gì vậy?”

“Chậc chậc”, Tuyền Cơ cười ha ha, tiếp tục chuyên tâm ăn cháo “Không nói cho ngươi nghe.”

“Nàng!” Long Phi Ly ngẩn ra, thấy nàng ăn ngon miệng, nhất thời ngậm miệng lại, giận nhưng không thể mắng nàng.

Tuyền Cơ ăn xong chén cháo nhỏ, nhăn mặt nhăn mũi ngửi chén thuốc đen kịt trước mặt, nói: “Bây giờ chúng ta tiếp tục.”

Ánh mắt Long Phi Ly chợt lóe sáng, đặt chén thuốc trước mặt nàng: “Uống hết thuốc rồi hãy nói sau.”

“Không, nói xong rồi uống.” Tuyền Cơ chống lại ánh mắt của nam nhân kia, cười nói: ” Ta muốn tới Bạch Phủ.”

“Không thể!” Mặt mày Long Phi Ly đột nhiên lạnh băng, cười lạnh nói: “Nàng không phải nói giữa nàng và Bạch Chiến Phong là trong sạch sao?”

Tuyền Cơ mỉm cười, “Buồn cười! Ta tới Bạch phủ thì nhất định phải là vì giữa chúng ta có gì đó không rõ ràng nên mới có thể đi sao? Ta đã ở lại Bạch phủ mấy đêm, lại cùng hắn ở thạch động cả nửa ngày, chúng ta muốn có chuyện gì khuất tất thì sớm đã làm xong rồi.”

“Ngũ Thất đã chết, ta muốn đi thăm Bạch Chiến Phong, ta đi tới Bạch Phủ một chuyến, rồi mới cùng ngươi hồi cung.”

“Niên Tuyền Cơ!”

Ánh mắt nàng không thuận theo hắn, khi nàng nhắc tới Bạch Chiến Phong thì chân mày khẽ nhăn lại, trong giọng nói đầy lo lắng và khẩn trương; Long Phi Ly giận dữ, đột nhiên đứng lên, hai bàn tay nắm chặt trên bàn.

“Bên cạnh hắn không có ai sao? Nàng muốn đi thăm hắn? Trẫm đã nói rồi, dù thế nào cũng không cho phép nàng đi!”

So với sự tức giận của hắn, ngược lại Tuyền Cơ lại không hề kích động chút nào mà chỉ lẳng lặng đứng yên nhìn hắn, “Vì sao ngươi có thể trở về thăm Như Ý cô cô, ta lại không thể đi thăm hắn?”

Tiếng bát rơi xuống đất vỡ choang bên tai, vài giọt nước nóng bắn tung tóe trên tay, Tuyền Cơ cũng không thèm động đậy, nhẹ nhàng cười mặc kệ nam nhân đang ném vỡ tất cả mọi thứ trước mặt nàng.

Mắt phượng lộ vẻ u ám, nụ cười của nàng làm cho hắn chỉ muốn hủy diệt nàng, nghiêng người ôm lấy Tuyền Cơ, giọng Long Phi Ly trầm thấp đè nén lãnh khốc “Trẫm có thể làm không có nghĩa là nàng cũng có thể làm.”

“Mà chuyện ngươi muốn ta làm chắc hẳn là ta phải phục tùng đúng không?” Tuyền Cơ cười cười, đột nhiên vòng tay ôm lấy cổ Long Phi Ly “Ví dụ như, bây giờ muốn ta hầu hạ ngươi?”

Nàng cố ý chọc giận hắn! Ánh mắt Long Phi Ly khẽ trầm xuống, bước chân hướng về phía nhuyễn tháp cạnh giường, ngồi vào ghế, khóa chặt nàng vào trong ngực.

“Muốn biết vừa rồi ta cười cái gì không?” Tuyền Cơ không giãy dụa, nhìn mảnh chén vỡ vụn trên mặt đất buồn bã nói: “Trước khi ăn cháo ta cười, là vì ta nghĩ rằng nếu ta nhắc lại chuyện đi tới Bạch Phủ, ngươi nhất định sẽ tức giận, ngươi tức giận thì sẽ ném đồ đạc, ta còn chưa ăn gì, ngươi ném đi ta phải đói bụng, sau đó hả, ta không muốn uống thuốc, liền chọc tức ngươi, để ngươi ném chén thuốc đi…….”

Hắn sớm đã biết nàng không muốn uống thuốc, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng khơi mào tức giận, nhưng nàng làm nhiều việc như vậy chỉ là vì không muốn uống chén thuốc này sao? Ngày thường mưu lược tính toán nhưng lúc này hắn lại không thể nào đoán ra lòng nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi