TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Ngoài cửa, thân hình một nữ tử áo tím bất chợt xuất hiện trước mặt. Nàng cũng không hoảng sợ né tránh, chỉ hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nở nụ cười.

Long Chỉnh Văn cũng cười, đẩy nữ nhân đang hoảng hốt kêu thất thanh trên giường ra, bóng người chớp lên, đã đến ngay trước mặt nữ tử áo tím.

Hắn ôm ngang người nữ tử kia, khóe miệng nàng ta khẽ nhếch, cánh tay rảnh rỗi thoáng giơ lên, chỉ nghe trong không gian vang lên vài tiếng động, đỉnh đầu nữ nhân nằm trên giường đã bị mấy ngọn phi đao nhỏ găm xuyên qua, hai mắt trợn trừng, dĩ nhiên là đã mất mạng.

“Một mỹ nhân yểu điệu như thế, thật đáng tiếc.” Long Chỉnh Văn cười nhẹ.

Nữ tử áo tím giọng gắt gỏng: “Nếu không phải thân thể ta không khỏe, trong một thời gian không thể cùng chàng . . . Sao có thể để cho chàng như thế!”

Long Chỉnh Văn hôn bên khóe lên môi nàng, thản nhiên nói: “Cái đó tạm thời hoãn lại một chút đi.”

“Không được, cái đó có quan hệ mật thiết đến tính mạng của chàng, tuyệt đối không thể hoãn lại.”

*******

Long Phi Ly vì Niên phi mà lại lần nữa không lên triều.

Ngày hôm sau, tại Trữ Tú điện.

Long Tử Cẩm đứng ngồi không yên, la lên: “Cửu ca, lại đã qua một ngày nữa rồi, Long Chỉnh Văn còn chưa có giải pháp mà tên hạ cổ độc kia thì vẫn chưa có động tĩnh gì cả.”

“Ừh, cũng đến lúc rồi.” Long Phi Ly day trán, khẽ giọng đáp.

Bấy giờ, cánh cửa Trữ Tú điện lại bị đẩy ra, Hạ Tang cùng Thanh Phong bước vào.

“Hoàng Thượng, nô tài có hai tin tức xin bẩm báo.”

“Nói đi.”

“Niên phu nhân trình thư lên nội vụ phủ, muốn vào cung thăm nương nương một lần.”

Con ngươi Long Phi Ly chợt lóe, nói: “Ừ, ngươi lệnh cho nội vụ phủ thu xếp một chút . . . Ngày mai đi, chỉ cần nói bệnh tình Niên phi hết sức nguy kịch, trẫm đặc chỉ cho phép Niên phu nhân vào cung thăm viếng.”

Hạ Tang gật đầu, lại nói: “Bên chỗ hoàng hậu nương nương cũng sai người qua đây, bảo rằng Hoàng Hậu nương nương lo lắng cho bệnh tình của Niên phi, muốn qua thăm người.”

Long Tử Cẩm cười khẩy: “Đầu tiên là một đám nương nương đưa thiếp muốn đến thăm, giờ rốt cục cũng tới lượt Hoàng Hậu, Hoàng Hậu nương nương cũng thật nhẫn nại.”

Long Phi Ly liếc Hạ Tang: “Ngươi tự mình đến tẩm cung của Hoàng Hậu một chuyến, nói Hoàng Hậu hiện đang mang thai, trẫm rất xem trọng, nàng đừng tùy tiện đi qua đi lại, để ngừa kinh động đến thai nhi, qua vài ngày nữa trẫm sẽ lập tức đến Loan Tú điện thăm nàng.”

“Mặt khác, mau chóng truyền hai tin tức này khắp trong cung đi, hiện tại ngươi hãy lập tức phân phó thủ hạ đi làm đi.”

Hạ Tang nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Hoàng Đế, hiểu rằng việc này cấp bách lắm rồi, vội vàng thi lễ, vội vàng đi thực hiện.

Mọi người nghe vậy thì đều ngẩn ra, Long Tử Cẩm cau mày hỏi: “Cửu ca, huynh làm vậy là có ý gì vậy?”

“Bãi triều, cho phép Niên phu nhân viếng thăm, từ chối đến tẩm cung của Hoàng Hậu đều là vì muốn cho đối phương biết Hoàng Thượng yêu quý Niên phi đến mức nào đây mà.” Hạ Hầu Sơ bước đến, cười mỉm nói, đi vào cùng còn có cả Đoạn Ngọc Hoàn.

“Cửu ca làm vậy là muốn ám hiệu cho kẻ hạ cổ biết bệnh tình Niên phi nương nương cực kỳ hung hiểm, Cửu ca lo lắng cho nương nương, muốn để cho kẻ hạ cổ không do dự nhanh chóng đưa ra điều kiện ư?” Được trạng nguyên Hạ Hầu Sơ nhắc nhở, Long Tử Cẩm vừa suy nghĩ liền biết được thâm ý của Long Phi Ly.

“Ừ.” Long Phi Ly gật đầu.

Đoạn Ngọc Hoàn cười khổ: “Ra thế, có điều Niên phi nương nương quả thực không chịu được bao lâu nữa. Ngày mai chính là ngày cuối cùng rồi.”

Mọi người nhất thời trầm mặc, ngay cả người có khả năng đoán được tâm ý của Hoàng Thượng là Hạ Hầu Sơ cũng im bặt không lên tiếng.

Thanh Phong căm hận nói: “Chỉ không biết kẻ kia ngầm ra điều kiện gì với sư huynh đây, nếu hắn đường đường xuất hiện, không thèm mai danh ẩn tính, nếu để ta biết được hắn là ai, ta nhất định giết không tha!” (YLD : uấy, cha này nóng tính)

Long Tử Cầm cười gằn một tiếng: “Giết hắn thì có thể cứu được Niên phi sao? Hiện tại quan trọng nhất là phải xem điều kiện mà hắn muốn trao đổi ấy! Ta chỉ sợ đối phương cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì.”

Vừa lúc Hạ Tang bước vào cửa, cười hỏi: “Ai mà chẳng tốt lành thế?”

Long Tử Cẩm nhún vai cười, tay cũng thả lỏng.

Từ Hi mất tăm mất tích từ tối hôm qua cũng theo Hạ Tang đi tới.

Long Phi Ly hỏi: “Sao rồi?”

Lúc hắn hỏi câu ấy, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Mọi người đều hiểu, Từ Hi biến mất cả đêm qua nhất định là đã được phái đi làm chuyện gì đó cực quan trọng.

“Hoàng Thượng, toàn bộ tử vệ được cài bên người huynh muội nhà Mộ Dung đều đã chết sạch.” Từ Hi thấp giọng báo.

Long Tử Cẩm, Đoạn Ngọc Hoàn lại thầm rủa, Thanh Phong nện một đấm lên tường, cả giận nói: “Không thể tưởng tượng được Mộ Dung Phái với Mộ Dung Lâm lại có cái năng lực như thế cơ đấy! Ngày đó lẽ ra không nên tha cho bọn chúng!”

Khóe mắt Từ Hi khẽ cong, đang muốn mở lời, đột nhiên có một gã nội quan bước nhanh vào, gấp giọng tâu: “Bẩm Hoàng Thượng, Phương phiên vương ở ngoài điện, có việc khẩn xin cầu kiến.”

“Truyền hắn vào.” Lông mày Long Phi Ly khẽ nhướng, thản nhiên nói.

Mọi người ai nấy đều nghi ngờ không biết Phương Sở Phàm có gì mà muốn yết kiến vào lúc này, Phương Sở Phàm tiến lên, hành lễ, tâu: “Hoàng Thượng, vi thần có việc gấp muốn bẩm báo với Hoàng Thượng.”

Hắn nói xong, đưa mắt đảo quanh mọi người trong phòng, Long Tử Cẩm cười lạnh, xem ra vị phiên vương này có vẻ là muốn bàn chuyện mật cùng Hoàng Thượng đây!

Hắn đang muốn bảo mọi người lui ra, Long Phi Ly lại mỉm cười nói: “Phương khanh, nơi này đều là tâm phúc của trẫm, ngươi có việc gì cứ nói chớ ngại, không cần phải e ngại!”

“Cái này . . .” Phương Sở Phàm nhíu mày, sau lại nhếch mép cười nói: “Hoàng Thượng, thực ra vi thần đến là vì chuyện Niên phi nương nương.”

“Ồ?” Giọng điệu Long Phi Ly như thể rất nghị hoặc, nghiêm túc nói: “Phương khanh, hãy nói rõ.”

Phương Sở Phàm cảm nhận giọng điệu Hoàng Đế hơi run run, biết hắn tâm tình không ổn, cực kỳ xúc động, trong lòng cười lạnh . . . Cứ xao động thế đi Long Phi Ly, song vẻ mặt khiêm tốn nói: “Hoàng Thượng, vi thần có thể giải cổ độc của nương nương.”

Ai nấy đều thất kinh, kẻ hạ cổ chính là vị phiên vương cả ngày nịnh nọt ton hót vui vẻ bên Thái Hậu Phương Sở Phàm sao?

Long Phi Ly chợt cao giọng mà cười: “Phiên vương rốt cuộc là có kiến thức uyên thâm về giải cổ, hay là phải nói người hạ cổ Niên phi của trẫm cũng chính là phiên vương đây?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi