TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Ban đêm, Phượng Thứu cung.

Tuyền Cơ chống cằm ngồi trước bàn, đầu óc còn đang ngẩn ngơ, đột nhiên, một bàn tay nhẹ nhàng ấn lên vai của nàng.

“Nương.” Nàng quay đầu lại gọi Niên phu nhân một tiếng.

Niên phu nhân cười hiền lành, nói: “Sắc trời không còn sớm.”

Tuyền Cơ hơi kinh hãi, nàng hiểu ám chỉ của Niên phu nhân.

Niên phu nhân cầm lấy cái bình sứ Tuyền Cơ đang thưởng thức trong tay, mở nút bình ra, ngón tay chấm chút thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên mặt giúp nàng, nói: “Đừng nói người là vua của một nước, cho dù là dân chúng bình thường cũng có được mấy nam nhân thận trọng như vậy chứ?”

Tuyền Cơ cười cười, lại khẽ “ui” lên một tiếng.

“Như Cơ đánh thật mạnh, mặt con đều sưng hết lên rồi, có điều Dao Quang mới chết, con cũng đừng trách nàng ta, nàng ta cũng đáng thương.”

“Nương, ngài là một người lương thiện.”

“Nương cũng có tâm tư riêng, nương từng nghĩ may mắn người chết là Dao Quang mà không phải là con.” Giọng Niên phu nhân run nhè nhẹ, “Bọn họ đều nói đây là mưu kế của hoàng thượng, nếu không phải là Dao Quang thì là…”

Nàng nói tới đây thoáng nhìn qua bốn phía, Điệp Phong và Thúy Nhi vội vàng cúi đầu. Tuyền Cơ cầm tay Niên phu nhân, “Nương, trong phòng đều là nha đầu trung thành, có chuyện gì người cứ nói đừng ngại.”

Niên phu nhân hơi thở dài, “Như Cơ nói ta đừng có đắc ý, hiện tại hoàng thượng sủng ái ngươi đều là giả, ngay cả lão gia cũng nói, Hoàng Thượng không hề động đến ngươi, thậm chí đối với ngươi càng thêm sủng ái chẳng qua là vì ở trong triều hắn còn có chút thế lực, Hoàng Thượng vì trấn an lòng người, nhất thời không thể làm quyết tuyệt, dân chúng thiên hạ đều nói Hoàng Thượng là người nhân từ, nhưng nếu đến lúc…”

“Nương thấy thế nào?” Tuyền Cơ cúi đầu cười, hỏi.

“Nương tư sắc bình thường, có thể gả cho cha ngươi là vì trước kia nhà mẹ đẻ của nương giàu có, cha ngươi từ khi còn trẻ lên đến được vị trí hôm nay thì trên quan trường luôn cần đến ngân lượng, lúc nương còn chưa lấy chồng, trong nhà thường có khách quý lui tới, sau đó lại sống với cha ngươi, nương mặc dù không hiểu rõ việc triều đình nhưng đủ hạng người, đời này nương cũng đã gặp không ít, có lẽ, nương nhìn lầm rồi cũng không chừng, nhưng nương luôn cảm thấy Hoàng Thượng thật lòng đối đãi ngươi.”

“Lúc ngươi về nhà thăm bố mẹ, nương còn nhìn không ra nhưng hôm nay ở tẩm cung của Dao Quang nương thấy Hoàng Thượng đối với ngươi tốt lắm, nhất là lúc Dao Quang bị hành hình, đứa nhỏ ngây thơ nhà ngươi chắc còn không hay là lúc ấy ngươi sợ hãi cả người đều run rẩy, lúc Hoàng Thượng kéo ngươi đi ra ngoài, thần sắc người rất khẩn trương, nương đi theo phía sau nhìn thấy rõ ràng hết thảy.” Niên phu nhân cười cười, nói: “Người không biết còn tưởng rằng Hoàng Thượng ôm tuyệt sắc mỹ nhân gì đó, nào biết thì ra là nha đầu xấu xí của nương.”

Tuyền Cơ ngẩn người, Điệp Phong và Thúy Nhi đứng hầu bên cạnh đều che miệng nở nụ cười.

“Ngươi vào trong gặp Dao Quang, khi đó nương cùng Như Cơ ở bên ngoài, Hoàng Thượng dẫn người đến đấy, vừa vào liền lôi Thập gia đứng đợi bên cạnh ra mắng cho một trận, nói tẩu tẩu ngươi đã dính vào thế, sao ngươi còn có thể làm theo. Tuyền nhi, nương nghe thấy lời hoàng thượng nói thì sửng sốt một lúc lâu, quy củ hoàng gia rất nghiêm ngặt, Thập Vương gia xem ngươi là tẩu tẩu, Hoàng Thượng cũng cho rằng ngươi là tẩu tẩu của đệ đệ của Ngài, thế này đã không còn là sủng ái mức độ bình thường nữa rồi.”

“Cho dù là giả vờ, Ngài đối với ngươi yêu sủng nhưng cũng không cần làm như vậy, cho nên, nương đều không đồng ý với lời nói của cha ngươi, Như Cơ cùng những người khác. Mặt của ngươi bị Như Cơ đánh, Ngài vội vội vàng vàng cho người lại đây, đem theo thuốc mỡ đến cho ngươi…”

Tuyền Cơ hơi hơi xuất thần, nhớ tới lúc ở bên ngoài Thu Thủy hiên, trước khi rời đi Long Phi Ly hung tợn nắm chặt bả vai của nàng, cộng thêm ngữ khí hung tợn kia nữa, “Nàng làm hại trẫm không thể đến Phượng Thứu cung, vậy đêm nay nàng liền đến Trữ Tú điện đi, nhất định phải đến đấy, hiểu chưa?”

Nhớ tới biểu tình trên mặt hắn, trong lòng nàng mặc dù chua xót, cũng không khỏi bật cười.

“Đến đó làm cái gì?”

Chuyện ở Trữ Tú điện rồi đến cái chết của Dao Quang khiến lòng nàng lạnh lẽo, lúc ấy nàng chỉ kinh ngạc hỏi hắn.

“Chúng ta nói chuyện về Như Ý.”

Lúc hắn nói câu này, ngữ khí lại khôi phục vẻ đạm mạc quen thuộc nhưng thần sắc đúng là không cho phép nàng ương ngạnh cự tuyệt.

“Buổi tối ngươi không phải muốn qua đêm ở Loan Tú điện sao?” Nàng nghĩ nghĩ, hỏi lại hắn.

Hắn đột nhiên nhíu mày nở nụ cười. Sắc mặt nam nhân này thay đổi thật nhanh.

“Trẫm có nói qua đêm Loan Tú điện qua đêm sao?”

“Ngươi chính miệng đồng ý với hoàng hậu.”

“Niên Tuyền Cơ, trẫm nói là đi thăm hoàng hậu, thăm hoàng hậu xong trẫm liền trở về Trữ Tú điện.”

Đi qua nói chuyện về Như Ý? Nàng đột nhiên nhớ tới lời nóicủa Dao Quang, nữ nhân hắn yêu nhất, một nữ nhân không tưởng tượng ra được… Không tưởng tượng ra được, chắc là Như Ý rồi. Dao Quang không thể nào biết Như Ý, cho nên, Dao Quang hẳn là không có nói sai.

Nàng trúng cổ, lúc ở Trữ Tú điện, hắn từng nói với nàng, hắn chỉ thích một mình nàng.

Cái gì?

Long Phi Ly… rõ ràng nàng đã không muốn nghĩ đến hắn, vì sao lời của Niên phu nhân từng câu từng câu lại đánh vào trong lòng nàng? Nàng quả thật chết tâm đối với hắn rồi sao?

“Tuyền nhi, đi qua đó đi.” Niên phu nhân ôn nhu nói: “Nương không biết ngươi và Hoàng Thượng giận hờn chuyện gì, tình thế của Niên gia, nương biết đã rất tệ, chỉ trông cậy vào sự sủng ái của hoàng thượng ngươi còn có thể…”

“Nương,” Tuyền Cơ đưa tay ôm Niên phu nhân, “Niên gia ta mặc kệ, nhưng người và lục tử… Ta sẽ không để cho các người xảy ra chuyện gì.”

“Nếu hắn thật sự yêu ta thì sẽ không thương tổn các người.” Tuyền Cơ nhắm mắt lại, đứng bật dậy kêu: “Thúy Nhi, cầm đèn, ta muốn đến Trữ Tú điện.”

Điệp Phong cùng Thúy Nhi thoáng nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: “Đã chuẩn bị từ sớm rồi!”

Tuyền Cơ bật cười, thôi, nếu muốn nói thì đem tất cả mọi chuyện đều nói cho rõ ràng hết thảy.

Lời nói dối trá của Dao Quang, chuyện về Như Ý mà hắn muốn nói.

Đêm nay phải nói rõ ràng tất cả.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi