Trang Thanh để huyện lệnh huyện Nhạc Dương ngồi một bên bồi tiếp, gọi tiểu thiếp thứ mười mới nạp vào phủ tên Nguyệt Cơ tới rót rượu cho Hạ Tang, rồi phân phó nha hoàn châm rượu cho những người còn lại của phủ Nội vụ.
Bàn tay trắng muốt, mềm mại nắm lấy bầu rượu; lúc giơ lên để lộ ra chiếc vòng phỉ thúy đeo trên cổ tay. Phỉ thúy màu hồng nhạt, trên trong như có mây khói màu xanh đang lưu động càng tôn thêm vẻ đẹp bàn tay của mỹ nhân. Hạ Tang vốn đang trò chuyện cùng Thanh Trang, thình lình bắt lấy cổ tay Nguyệt Cơ khiến nàng kêu lên một tiếng “A”, rượu trên tay cũng rơi đổ tung tóe trên mặt bàn.
– Hạ tổng quản, không biết tiểu thiếp của bổn vương đã đắc tội với ngài sao? – Trang Thanh mắt lim dim cười nói.
Hạ Tang thu tay về, đáy mắt nhúc nhích vài tia sáng, giọng cũng biến gấp gáp:
– Là Hạ Tang không đúng, Trang vương chớ trách. Nhưng Hạ Tang xin hỏi thập phu nhân một câu, vòng tay này của phu nhân là mua từ đâu?
Nguyệt Cơ nghe Hạ Tang hỏi vậy, ánh mắt lóe lên, ậm ừ một hồi mới đáp:
– Bẩm Hạ tổng quản, vòng tay này thiếp mua ở cửa hiệu ngọc bảo trong quận.
Hạ Tang nhếch miệng cười, mắt lại nhìn chằm chằm vòng tay kia thêm một lần nữa rồi mới ra tiếng:
– Hạ Tang sớm nghe quận Nhạc Dương là một quận giàu có và đông đúc bậc nhất, trong triều cũng không ít đại nhân luôn đề cập tới vấn đề thuế má tại quận, song hoàng thượng lại nói Trang vương cũng không thay đổi nhiều nên việc tăng thuế không cần nhắc lại. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quận Nhạc Dương đúng là giàu có vô cùng, Trang vương cũng thực rộng rãi, ngay cả vòng ngọc phỉ thúy của thập phu nhân cũng đã giá trị hơn mười vạn lượng bạc.
Sắc mặt Nguyệt Cơ lập tức biến đổi; đệ nhất phu nhân của Trang Thanh cùng vài tiểu thiếp đồng loạt nhìn về phía Nguyệt Cơ với ánh mắt đầy ghen tỵ.
– Hạ tổng quả, ngài nói vòng tay này trị giá hơn mười vạn lượng? – Trang Thanh chau mày.
Hạ Tang trầm ngâm gật đầu, đáp:
– Vòng tay này danh gọi Vân lý ngọc thúy, được chế tác cực kỳ tinh xảo, bên trong ngọc có cả chữ. À, Trang vương, ngài xem kỹ những khối màu xanh bên trong ngọc trông khá giống chữ “Ngọc” đúng không?
Trang Thanh nắm lấy cổ tay Nguyệt Cơ giơ lên nhìn, quả nhiên thấy một chữ “Ngọc” như ẩn như hiện giữa đám mây màu xanh lưu động bên trong vòng tay. Tới lúc này, vẻ mặt Nguyệt Cơ đã trắng bợt. Trang Thanh giận giữ tát một bạt tai vào mặt nàng:
– Tiện nhân, còn không mau nói vòng tay này làm sao có được?
… …
Đêm nay ánh trăng không được sáng tỏ, phảng phất như bị che phủ bởi một lớp sa mỏng, thực mông lung.
Tại đại lao huyện Nhạc Dương thuộc quận Nhạc Dương. Vài tên ngục tốt đang phè phởn uống rượu, trên bàn la liệt lá bài/
– Mẹ chó! Lại thua rồi! – một tên ngục tốt nhấc cái túi đeo bên eo, đem túi tiền ném bịch lên bàn rồi ngửa đầu tu ừng ực mấy ngụm rượu.
Mấy tên còn lại nhặt bạc, miệng cười ha hả. Một tên lên tiếng:
– Lão vương đầu, bổng lộc tháng này của ngươi đều đã biếu các huynh đệ, đêm nay tốt nhất ngươi nên về nhà mà ôm nữ nhân của mình ngủ; chúng ta đây còn phải tới thanh lâu kiếm vài cô nương ngủ cùng mới được.
Ngục tốt bị thua tiền hừ lạnh, nhổ toẹt một bãi nước bọt rồi ngồi phịch xuống một bên phì phèo hút thuốc.
Nhà tù rất tĩnh lặng, tuy nói trong này giam không ít người nhưng đêm càng sâu càng lạnh, cho dù có là mấy tên phạm nhân hung ác cũng hoàn toàn im ắng. Đột nhiên, một tiếng nói truyền ra từ một phòng giam khá gần chỗ đám ngục tốt ngồi:
– Này, ta cũng muốn nếm thử tẩu thuốc đó!
Vài tên ngục tốt liếc mắt nhìn nhau rồi cùng quay lại nhìn phòng giam kia. Cả đám chỉ thấy bên trong là một nữ tử tuổi còn rất trẻ đang ngồi trên giường đá, lưng tựa vào tường, ánh mắt đầy mị hoặc nhìn về phía bọn hắn. Dung nhan nàng cực diễm lệ, đôi môi đỏ mọng mềm mại, chỉ mới nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tay chân lòng gan đám ngục tốt ngứa ngáy.
Nữ nhân này là trộm cướp, là một trọng tù. Nói ra thì nàng cũng thật lớn mật, cướp ai không cướp lại đi động mẫu thân của huyện lệnh huyện Nhạc Dương. Lão nhân gia trên đi thăm viếng, đang trên đường hồi phủ đi ngang qua khu rừng rậm thì bị theo dõi. Vỗn dĩ phiên vương, huyện lệnh đã thỏa hiệp ổn thỏa với đám đạo phỉ trên núi rừng, chỉ cần mỗi tháng đạo phỉ giao nộp một lượng vàng bạc tương đương thì quan binh sẽ không can thiệp vào; đổi lại đám đạo phỉ chỉ cướp bóc đám thương nhân, lữ hành chứ không động tới nhóm thân thích của quan gia. Nữ tặc này không biết là do ngu hay không biết mà đơn thương độc mã đi cướp lão thái thái.
Bên cạnh lão thái thái dĩ nhiên có cao thủ, đây chính là người do huyện lệnh phái theo bảo vệ mẫu thân lão. Nữ tặc này địch không lại nên cuối cùng bị bắt. Nếu không phải có đại nhân tại triều đình tới, phiên vương lệnh cho huyện lệnh đi bồi rượu thì đêm nay huyện lệnh đã xử trí nữ tặc này.