TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Khả năng đòi nợ thời buổi ngày nay thật nhanh chóng mà chuyên nghiệp, nàng như này liệu có phải là tự chui đầu vào lưới ? Áp tai sát vào cánh cửa hòng nghe ngóng chút động tĩnh bên trong.

« Hương vị cá biển Thái Bình Dương, ngay cả người lẫn mèo đều mong được thưởng thức. » nhạc chuông của bà chị này chuối quá =))

Tiếng gì vậy ? Nàng có chút hoảng sợ, nhưng bình tĩnh lại thì hình như đây là nhạc chuông điện thoại di động của nàng mà. Sao có thể ! Di động nàng vẫn còn để trong túi quần từ hồi chiều, mà rõ ràng nàng còn nhắn tin cho Tân Truy Truy. Sao có thể lại ở trong phòng được ? Giật mình, nàng đưa tay sờ túi quần, bên trong quả thực không còn.

Thật là kì dị mà !

Nàng vốn nên bỏ chạy. Nhưng không rõ vì sao lại có ý nghĩ muốn mở cửa bước vào, có lẽ do cả ngày chịu rét mướt lại chưa có gì bỏ bụng, hoặc cũng có thể vì trời đất bao la, nhưng ngoại trừ căn phòng trọ này, thì nàng cũng chẳng còn nơi nào để đi.

Tra chìa vào ổ, vặn khóa kêu lanh canh, giữa đêm khuya thanh vắng, một âm thanh vô tình cũng gợn lên nỗi sợ hãi vô hình.

Hít một hơi thật sâu, nàng quyết định mở cửa bước vào.

Căn phòng tối đen, giữa màn đêm phản quang một vài tia sáng nhỏ. Trên mặt bàn quả thực là di động của nàng.

Cạch một tiếng, nàng đóng cửa chính lại.

Thật lâu sau mới cắn răng lấy hết dũng khí mở lớp cửa trong tiếp theo ra, rồi bước vào, với tay bật đèn. Sau đó mới dám đóng cửa lại.

Sau khi không phát hiện ra bất cứ điều gì khác lạ mới đến phòng bếp đun nước, lấy ra gói mì cuối cùng nấu lên. Rồi trở lại phòng ngủ, đem chăn quấn quanh người, tay ôm bát mì, mở TV lên.

Trên màn hình xuất hiện một cỗ quan tài đỏ thắm.

Nàng thét lên một tiếng, bát mì chao nghiêng, nước nóng sánh ra tay bỏng rát, nhưng cũng phần nào giúp nàng bừng tỉnh.

Chính là trong TV đang chiếu cái kênh chết tiệt gì kia !

« Hôm nay ngày XX vào buổi chiều tại XX, đoàn khảo cổ đã phát hiện ra một ngôi mộ mới, được cho là của một người đàn … »

Trên màn hình, quan tài màu đỏ lại xuất hiện, có dòng tin chạy qua, mà một bên nữa là quang cảnh khu khảo cổ, có Trần Nê, đội trưởng đội khảo cổ còn lấm lem bùn đất, xung quanh là đám đông bu lại xem, không rõ hình dáng.

Ở một góc sáng khác, một dáng người nhỏ bé hiện lên, đôi mắt híp một mí. Đùng nói là người này mặt mũi lấm lem bùn đất, dù nàng ta có hóa thành tro bụi thì Chu Thất nàng cũng nhận ra.

Tân truy truy!

Bất chấp đau đớn, Chu Thất quẳng bát mì sang một bên, ánh mắt chăm chăm nhìn vào màn hình.

Theo tin tức buổi chiều thì Tân Truy Truy hoàn toàn không có mất tích ! Nhưng vì sao lại không thể tìm được ? Chẳng lẽ nàng ta cố ý tránh mặt ?

« Hương vị cá biển Thái Bình Dương, ngay cả người lẫn mèo … »

Trong lòng dậy sóng, cắn chặt răng, bước nhanh đi lấy điện thoại mở ra, có một tin nhắn mới tới.

« A Thất, cửa hàng đồ cổ số 18 phố Tây Ninh … »

Là tin nhắn của Tân Truy Truy !

Lại một tin nhắn nữa, vẫn của Truy Truy, nội dung cũng giống hệt. Vậy tiếng chuông vừa rồi nghe được ngoài cửa hẳn là âm báo tin nhắn này.

Bấm số gọi đi.

Chỉ nhận được thông báo của tổng đài, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

******

Một giờ sau.

Chu Thất đang mò đường trên một con phố nhỏ sâu hun hút, mà ngã tư đường đề bảng, phố Tây Ninh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi