TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Long Chỉnh Văn thật sự rất thông minh. Vừa rồi ở Trữ Tú điện, nàng truy vấn nhiều lần, cuối cùng Long Phi Ly cũng chịu nói cho nàng biết sự tình đã xảy ra ngày đó tại bãi săn Tây Sơn.

Long Chỉnh Văn cố ý đem những đặc thù trên cơ thể nàng nói ra, Long Phi Ly dù là kẻ có tính tình nội liễm trong tình huống đó vẫn có chút biến sắc. Phản ứng của nàng càng rõ ràng...., đều là bản năng. Dù không biết rốt cuộc ở bãi săn đã xảy ra chuyện gì, nhưng dựa vào chút thần sắc này, tất sẽ có những nghi ngờ và phỏng đoán về quan hệ giữa nàng và Long Chỉnh Văn.

Như phi cũng nghe thấy, Ôn Bích Nghi không thích nàng, nàng cũng chẳng bận tâm, nhưng Như phi là mẹ ruột của hắn, nếu ở hiện đại thì đó chính là mẹ chồng của nàng. Quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu quả nhiên luôn có nhiều vấn đề.

Gia yến, cứ nghĩ đến đó chỉ là bữa gia yến nho nhỏ. Dù thân cận như Long Tử Cẩm cũng không đến, mà lại ở chỗ Hạ Tang, vậy trong bữa gia yến đó sẽ có ai đây?

Phải chăng vì xuân đang đến, nên khí trời cũng chuyển lạnh, nếu không vì sao nàng càng chạy lại càng lạnh?

Nàng đang ngổn ngang rối rắm vì điều gì chứ? Như Ý vốn đã không còn là Như Ý của trước kia, nhưng vì sao lòng nàng lại luôn run rẩy bất an? Từ ngày gặp mặt tại cung Bích Hà, đến đại lao, đến lan uyển trong thủy đình, rồi đến Kim Loan điện.... Dường như bản thân đối với Như Ý luôn có một cảm giác rất kỳ quái, mà Như Ý trọng sinh đối với Long Phi Ly tựa hồ cũng không hề xa lạ...

Nơi tiền tuyến vẫn còn đang đánh giặc, nhưng trận náo động tại Hoàng Thành này lại khiến cho chuyện lớn nơi đế đô cơ hồ đều kết thúc. Tuy cũng có không ít vấn đề cần phải xử lý, quan lại nhất định phải được thanh lọc, thay máu, hậu cung cũng sẽ có một vài biến hóa, đầu tiên Hoa phi có thể sẽ bị biếm vào lãnh cung.

Còn có, nàng phải đi tìm sói con về, đêm đó, nó rõ ràng ở trong đại lao, sau đó không biết vì sao lại biến mất. Lạ nhất là, rốt cuộc ai đã mang mặt nạ cho nàng và Thúy Nhi.... Nhưng mặc kệ thế nào, nàng và hắn, từ nay về sau sẽ được vui vẻ hạnh phúc, giống như những cái kết viên mãn trong những câu chuyện xưa.

Trên người càng ngày càng lạnh, nàng cần phải trở về.

Trong bóng đêm, nàng híp mắt nhìn về hướng Trữ Tú điện, đang muốn bước về phía đó, lại đột nhiên nghe được một tiếng mắng mỏ đầy giận dữ, "Ai cho nàng chạy loạn khắp nơi?"

Nàng ngẩn ra, quay đầu liền bắt được ánh mắt tràn đầy lửa giận của Long Phi Ly. Sau lưng hắn, Từ Hi đang dẫn theo vài tên thái giám cầm đèn.

"Nội thị trong Trữ Tú điện nói nàng về Phượng Thứu cung, đại a đầu của nàng lại bảo nàng đã sang bên chỗ Hạ Tang, mà bên Hạ Tang cũng không thấy bóng dáng nàng đâu cả, tối lửa tắt đèn, nàng ra ngoài làm gì? Bên người cũng không mang theo một ai, đại loạn vừa qua, tuy đã có tử vệ tuần tra, nhưng bên cạnh nàng ít nhất cũng phải mang theo người, nàng không biết sao?"

Hắn nổi giận đùng đùng giở giọng trách mắng một hơi, đại khái là thấy nàng vòng hai tay ôm trước ngực, người run nhè nhẹ, ánh mắt liền trầm xuống, duỗi tay xoa xoa mặt nàng.

"Sao lại lạnh như vậy? Áo choàng đâu?"

Cơn giận của hắn lại càng tăng lên. Lòng nàng thắt lại, thấp giọng nói: "Ta về."

Không muốn ầm ĩ với hắn, nàng xoay người rời đi – đêm nay vẫn nên về Phượng Thứu cung thì hơn. Nàng khó chịu, nhưng cũng biết không thể trách hắn, hắn cũng có khó xử của hắn.

Có lẽ trong khoảng thời gian này, vì mệt mỏi, lao ngục, cung dịch, nàng đã lâu không được nghỉ ngơi tốt, không muốn tranh chấp với hắn, chỉ mong được trở về ngủ một giấc.

Mới bước được một bước, đã bị hắn thô bạo chặn ngang ôm lấy...

Trữ Tú điện.

Tắm rửa xong, hắn bế nàng lên giường ôm vào lòng. Bên ngoài giường, dạ minh châu phát ra ánh sáng dìu dịu ấm áp. Nàng đưa lưng về phía hắn, hắn lại đột nhiên nhổm người dậy, nhìn nàng với ánh mắt thăm dò.

Nàng nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, phiền chán kêu lên một tiếng, giơ tay che đi ánh mắt của hắn. Hắn chạm tay lên tay nàng, xoa nhẹ, hơi hơi trầm giọng, "Bản thân đã sai, lại còn cáu kỉnh?"

"Ai thèm làm loạn với chàng!" Nàng đốp lại.

Vốn tưởng hắn sẽ hung hăng trách nàng thêm một phen nữa, nhưng hắn lại trầm mặc.

Nàng mặt nhăn mày nhíu, rốt cuộc nhịn không được mở to mắt, lại thấy hắn đang chăm chú nhìn nàng... thật sâu, như muốn thấu rõ lòng nàng, mặt nàng nóng lên, đang muốn xoay người, lại bị hắn hôn lên cánh môi.

Kể từ khi Niên gia xảy ra biến cố, hai người liền tách ra. Cũng chưa từng gần gũi, lúc này một khi thân thiết, làm sao có thể tách rời.

.....

Thật lâu sau, hắn hơi thở gấp gáp nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, "Tiểu Thất, hãy sinh cho trẫm một hài tử."

Nàng ngẩn ra, từ sau khi giảng hòa, trừ một lần ở trong rừng hắn không khống chế, phóng thích trong thân thể nàng, sau khi hồi cung, chuyện phòng the tuy có kịch liệt, nhưng hắn vẫn rất tiết chế, không hề phóng thích bên trong. Dù có cũng sẽ cho Thái y viện mang thuốc tránh thai cho nàng.

Giờ đây, cuối cùng bọn họ đã có thể có con của mình rồi sao?

Nàng vừa mừng, vừa sợ, đột nhiên nhớ tới Lục Tử, Niên phu nhân, trong lòng buồn bã, lại nghe thấy hắn nhẹ giọng nói: "Lục Tử cùng mẫu thân nàng vẫn bình an, hiện đang ẩn cư tại quận Yên Hà. Sau khi giải quyết được chuyện đại Hung nô, trẫm sẽ dẫn nàng đi tìm họ."

Nàng lập tức sửng sốt,vui mừng quá đỗi, hắn vậy mà lại nhìn ra tâm sự của nàng – liền kích động hôn một cái lên môi hắn.

Hắn trầm ánh mắt xuống, hai người lại quấn quýt hồi lâu, nàng cứ tưởng hắn sẽ yêu nàng, nhưng cuối cùng,lại chỉ cẩn thận ôm nàng vào lòng, rồi nói: "Ngủ đi, mấy ngày trước nàng ở trong lao ngục đã phải chịu nhiều khổ sở, thân thể hiện tại rất yếu, cần phải điều trị thật tốt"

Thanh âm tuy bình thản nhưng vẫn có thể nghe ra trong giọng nói đó là sự thương tiếc cùng khẩn trương.

Hai người quấn quýt, nàng có thể cảm giác được...hắn muốn nàng! Nàng cắn cắn môi, tiến sát vào trong ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Có thể mà!"

"Mau ngủ."

Lồng ngực của hắn hơi phập phồng, thanh âm cũng có chút khàn khàn. Trong lòng nàng ngòn ngọt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng cười vui vẻ, lăn xuống bên cạnh hắn, nghĩ rằng rất nhanh sẽ chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng, dù mệt mỏi, lại vẫn không tài nào ngủ được.

Lòng có chút nóng nảy, nhắm thật chặt mắt lại, bàn tay to trên tóc nàng xoa nhẹ, "Có chuyện gì hãy nói với trẫm."

Thanh âm của hắn rất thanh tĩnh, chẳng hề có chút buồn ngủ nào – có lẽ, khi thấy nàng đi lại lung tung, hắn đã sớm ngửi vấn đề.

"A Ly, hãy cho Như Ý xuất cung, được không?"

Nàng đột nhiên thốt lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi