TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

"Không cho phép bởi vì vậy giết người! Ta cũng không muốn những nữ nhân khác thay ngươi sinh con! Con của ngươi chỉ có thể là ta sinh, ta không muốn ngươi lại đi đụng những nữ nhân khác!"

Có lẽ trong thời gian này nàng quen được hắn sủng ái, nàng bị khơi dậy tính tình, rống lên.

Hắn ôm nàng vào trong ngực, xít sao đè nặng, "Trẫm nghĩ, nếu chúng ta không có hài tử, trẫm liền đem hài tử của thập đệ làm con thừa tự, giao cho ngươi nuôi, gọi ngươi làm mẫu hậu, được không?"

"Nó cũng là con cháu Long gia, trẫm có thể đem ngôi vị hoàng đế truyền cho nó, trẫm dạy nó văn thao võ công, dạy nó trị quốc phương lược, ngươi dạy nó..."

Rốt cuộc nàng sững sờ từ trong ngực hắn ngẩng đầu, trừng hắn một hồi lâu, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, hắn cau mày nói: "Ngươi thật đúng là không có gì có thể dạy."

Nàng lập tức nổi giận, "Ta có thể dạy, ta có thể dạy, ta biết làm cơm."

Lần này, ngược lại, hắn nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu.

"Được rồi, ngươi có thể dạy." Chần chờ một chút, hắn nhếch môi cười, có điểm miễn cưỡng nhường nhịn tiếp nhận lời của nàng, "Ngươi dạy....nấu cơm."

"Ừ, tốt." Nàng lúc này mới hài lòng vừa khóc vừa cười dựa trở về trong ngực hắn. Qua một hồi lâu, nàng buồn bực nhỏ giọng: "Lão Thập còn không có đón dâu, ở đâu ra hài tử?"

"Đón dâu còn không đơn giản sao?"

"Truy... Như Ý sẽ không gả hắn ta."

"Thôi Nghê Thường không được sao, ừ?"

Nàng ánh mắt sáng lên, "Nghê Thường?"

Lập tức ảm đạm, "Không thành, người ta là hồng nhan tri kỷ của lão Thập, ngươi nếu chỉ hôn, Nghê Thường tất nhiên là ngàn nguyện vạn nguyện, nhưng như vậy hai người bọn họ cũng sẽ không vui vẻ."

"Ừ, trẫm cũng nghĩ như vậy."

Nàng ngẩn ra, từ trong ngực hắn vội vàng ngẩng đầu, đen mặt, "Ngươi mới vừa nói nhiều như vậy chỉ là làm ta vui vẻ!"

Hắn ngoéo môi, "Vậy ngươi vui vẻ sao?"

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, thưởng hắn ta vài cái hôn.

Hắn vĩnh viễn cũng không nói dỗ ngon dỗ ngọt nàng, ở phương diện này hắn rất ngốc, nhưng hắn đối với nàng rất tốt.

Yêu thương, xác thực làm cho hắn cưng chiều nàng hơn.

Nụ hôn dịu dàng rơi xuống trên mái tóc nàng, thanh âm của hắn tại đỉnh đầu nàng truyền đến, "Tiểu Thất, đứa nhỏ không phải là chuyện ngươi nên lo lắng, đó là chuyện của trẫm. Những gì trẫm đã nói với ngươi, ngươi hãy nhớ kỹ!

Mẫu phi bên kia, ngươi không cần để ý, Thôi Nghê Thường nói, thân thể của ngươi gần đây đang khôi phục, nếu thân thể của ngươi không tốt, trẫm tuyệt sẽ không dẫn ngươi đến Yên Hà trấn đi thăm Niên Phu Nhân."

"Không được! Hơn một năm ngươi đã không có mang ta đi, đánh trận cùng Hung Nô, chỉnh đốn triều chính, chỉnh đốn hậu cung, dẹp phiên vương cùng quân đội của tên khốn Long Chỉnh Văn kia..."

Khánh gia năm thứ mười sáu, là một năm hắn cực kỳ bận rộn, nàng như thế nào nhẫn tâm nháo hắn đi Yên Hà trấn, chỉ là khẽ kéo, lại kéo dài tới mười bảy năm.

Hiện tại đã bắt đầu giữa mùa hạ.

"Không ngốc, còn phải nói đạo lý rõ ràng."

"Long Phi Ly!"

"Cho nên, ngươi hãy mau đem thân thể dưỡng tốt, nếu qua hết giữa mùa hạ nếu ngươi vẫn là bộ dạng ốm yếu này, liền ở đâu cũng đừng muốn đi!"

"Đầu thu?"

"Ừ, Nguyệt Lạc quốc chủ thân thể đánh giá không qua khỏi mùa thu này." Hắn ta ánh mắt sâu xa, "Chiến Phong nói, bên phía Hung Nô lại bắt đầu muốn động."

Nàng giật mình một cái, đột nhiên ý thức được chuyện gì đó!

Nguyệt Lạc quốc chủ một khi hoăng, nghĩa là tân chủ sẽ đăng cơ, đại vương tử Nạp Minh Thiên Nguyệt đã xác lập vì Nguyệt Lạc quốc thái tử, nhưng người thái tử được chọn này, nam nhân trước mắt chỉ sợ cũng không thích- - Nạp Minh Thiên Lãng bán một thiên đại nhân tình cho Tây Lương!

Đây cũng là nguyên nhân năm Khánh gia thứ mười sáu khi Bạch Chiến Phong đánh bại Hung Nô, hắn không có hạ lệnh thừa thắng xông lên đi - - nếu lúc ấy muốn thu phục Hung Nô, dùng tài Bạch Chiến Phong, có lẽ có thể thành công, nhưng phỏng đoán cũng chỉ có thể là thắng thảm, Tây Lương nhất định chết không ít binh mã, dù sao thực lực Hung Nô cực kỳ hùng hậu.

Hắn không hề giống phụ hoàng hắn nhân hậu, hắn chỉ là cần thời gian đem mọi người từ chỗ đoạt lấy quân đội chỉnh đốn thỏa đáng, tu dưỡng đến năm thứ mười bảy đánh một trận ác liệt!

Còn may là, trận chiến này, lĩnh quân đều là người của hắn. Bạch Chiến Phong khỏi cần nói, thiếu niên tướng quân Ninh Quân Vọng mà hắn ta trước kia liên tục bồi dưỡng đã mơ hồ có xu thế của Dung tướng quân - - cho đến một lần, Dung tướng quân chinh chiến sa trường nhiều năm, tổn thương không ít, thứ hai, bên ngoài Bạch Chiến Phong, Đoàn Ngọc Hoàn, Ninh Quân Vọng tại chiến trường Hung Nô biểu hiện cũng cực kỳ xuất sắc,

Mặt khác, Úc thừa tướng tuổi tác đã cao, Hạ Hầu Sơ sớm được chọn thay thế vị trí của Úc thừa tướng... Đây cũng là kế sách trụ cột ngày sau hắn đem lại cho nàng. Nàng biết rõ, dù cho Úc thừa tướng lui ra khỏi địa vị cao, hắn cũng sẽ đối xử tử tế với Úc thừa tướng và Dung tướng quân. Hắn phải thực hiện những quyết định đó.

Đồng thời, lúc này đây, hắn phải đối phó chính là hai cường quốc.

Chỉ là, thật sự lại có chiến tranh sao? Trận chiến này, chỉ biết so với năm Khánh gia thứ mười sáu càng khó đánh hơn nhiều!

Ngoài màn trướng, ánh sáng nhạt của ban ngày đã chiếu rọi, bóng đêm từ từ phai đi, nàng càng cảm thấy bất an - năm thứ mười bảy, Như Phi, hài tử, hành trình đi trấn Yên Hà, an nguy của Bạch Đại ca...

Hắn ở trên triều hủy bỏ đề nghị tuyển tú của các cựu thần.

Hắn đối với nàng yêu chiều, nhưng như vậy nhất tộidanh thần nữ long yêu tựa hồ gia tăng hàng ngày - làm cho mọi người cực kỳ hâm mộ đồng thời ghen ghét!

Điều này làm cho nàng vừa vui vừa lo, mà làm cho nàng càng bất an là, gần đây, cảm xúc của Truy Truy tựa hồ dễ kích động, hai người thậm chí vì một việc nhỏ tất cả mọi người không nhớ nổi mà ầm ĩ một trận.

Bằng hữu nhiều năm, các nàng cũng không phải không có cãi nhau,

Nàng không để trong lòng, kỳ quái là - - về sau, Truy Truy lại trốn trong viện của cô ấy.

Cho đến ngày đó, Như Phi lại trù hoạch gia yến tại Nghi Dĩnh cung, nàng mới gặp lại Truy Truy.

Gia yến lần này mời rất nhiều người.

Các loại chuyện tình không cách nào dự liệu liền bắt đầu từ gia yến này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi