TÁI SINH DUYÊN: BẠO QUÂN ÔN NHU CỦA TA

Hắn không trả lời nàng.

Trong nháy mắt nàng yên lặng, bởi vì nàng biết rõ, khi nàng nửa bước bên ngoài, hắn sẽ không để cho nàng có việc.

Mới đưa tay mang khăn trên đầu vạch ra, đã nghe tiếng xin lỗi.

"Vị phu nhân này, thật xin lỗi." Vài thiếu nữ vội vã đi tới, sợ hãi nói.

Quầy hàng bên cạnh vài thiếu nữ chọn lựa khăn gấm vui đùa ầm ĩ, đem khăn quăng tới đây, phủ trên mặt nàng.

Ngọc Trí hai tay chống nạnh, ra vẻ dạy dỗ tiểu nha đầu.

Nàng cười một tiếng, đang muốn khuyên Ngọc Trí, lại đột nhiên ngẩn ra, vì cảm thấy ánh mắt nhàn nhạt rơi trên mặt mình, nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy nam nhân bên cạnh đang nhìn nàng.

Hắn ánh mắt yên lặng, lại nóng bỏng, trên mặt nàng nóng lên, khẽ cúi xuống.

Có khi nàng hiểu hắn, có đôi khi nàng cố nghĩ cũng đoán không ra trong lòng hắn có những thứ gì. Giờ phút này, giống ngày đó lúc mới biết nàng mang thai, hắn trầm mặc ngồi ở trên ghế đá, nàng không hiểu hắn nghĩ gì.

Nàng hơi cáu, đang muốn hỏi hắn, hắn lại nắm lấy tay nàng, đem nàng một lần nữa ôm vào trong lòng.

Long Phi Ly ánh mắt lạnh lẽo, liếc qua Trương Tiến, kẻ kia toàn thân cứng đờ, lập tức cúi đầu xuống. Nàng không biết gì có lẽ tốt hơn.

Như tâm tư vị Trương tiên sinh này. Hắn biết ý định của nàng, nàng cho rằng Lưu thị khổ sở vì tiểu thiếp Trương Tiến, gần đây cùng Ngọc Trí hay cho đòi Lưu thị tiến cung, một là để phân ưu cùng Lưu thị, hai để cấp Trương Tiến có thái độ đúng mực.

Có lẽ có hiệu quả. Trương Tiến kia cùng Lưu thị, tựa như Tử Cẩm cùng Thôi Nghê Thường, cũng không ai biết kết cục. Bởi vì cũng không ai biết Thôi Nghê Thường có thể lại sống bao lâu. Nhưng tối thiểu, hai người kia bây giờ khoái hoạt. Lúc còn sống có thể vui vẻ một hồi, như vậy kỳ thật đã đầy đủ.

Trương Tiến cùng Lưu thị, lại không phải là quan tâm của hắn. Trương Tiến tài năng uyên bác, hắn có phần tán thưởng, nếu Trương Tiến hiểu nên giấu tâm tư, hắn sẽ dung thứ, nhưng nếu Trương Tiến dám đối với nàng lại có một phần tư tâm, hắn liền giết. Rất đơn giản.

Từ sau khi nàng trở lại bên cạnh hắn, hắn luôn không tự chủ nhớ tới năm ấy lúc hắn vén khăn voan thấy bộ dáng thẹn thùng đáng yêu của nàng. Cho nên vừa rồi khi khăn kia rơi xuống trên đầu của nàng, hắn thất thần trong chớp mắt.

Hai cuộc sống, nàng đã trải qua quá nhiều cực khổ. Từ lúc ban đầu nàng chỉ là công chúa không biết nhân thế ưu sầu nếu không trải qua chuyện với hắn, nàng có lẽ sẽ vẫn vui vẻ hạnh phúc.

Nhưng không có những chuyện đó, hắn làm sao biết rõ nàng yêu thương hắn như vậy.

Trong cái được và mất, sớm đã không rõ ràng.

Lần này đánh một trận trên Thiên Giới, thương thế của hắn một lần nữa trầm trọng. Nhưng hắn dứt khoát, để đổi thanh tỉnh cho nàng, hắn nguyện ý trả giá tất cả. Nàng bây giờ, mới là hắn muốn có. Hơn nữa, hắn tasẽ sống sót. Chỉ cần là nguyện vọng của nàng, hắn sẽ hoàn thành. Những thứ khác nàng không nên biết rõ, nàng chỉ cần biết rằng hắn sẽ ở bên cạnh nàng, nàng chỉ cần khoái lạc, vậy là đủ.

"A Ly mau nhìn, pháo hoa đẹp quá."

Thanh âm của nàng ở bên tai truyền đến, có điểm gấp, sít sao nắm tay của hắn.

"Ừ."

Hắn đem tay nàng có chút cảm giác mát để vào trong lòng, ôm lấy nàng hướng đường sông đi đến, pháo hoa trên không trung tràn ra, rơi lả tả tạo quang ảnh trùng trùng điệp điệp trong nước sông.

Nàng, còn có quốc gia tiếp nhận trong tay phụ thân trong kiếp này, đều là nguyện vọng của hắn.

Trao nàng một thời thịnh thế, cùng nàng xem một hồi pháo hoa....

Về phần trở thành thiên giới chủ, là chuyện xa xôi, mặc kệ từ trước đến sau. Thiên Giới cho hắn ấn tượng, có lẽ bất quá chỉ là tình cảnh gặp gỡ nàng.

Năm ấy Thiên đế đại thọ, tam giới thần chi tề tụ. Khi đó, phụ hoàng của hắn, nguyên chủ nhân Tây Hải có được chí thượng thần lực Long Vương, còn chưa bị Thiên đế dụng kế hại chết.

Quỳnh lâu điện ngọc, tiên nhạc khắp nơi. Là ai khinh thường tiệc náo nhiệt, một mình trốn đi, một đường xem cung điện hoa bích, dây lụa búi tóc rơi xuống.

"Ai, công tử, ngươi đừng đi, kêu đúng là ngươi, dây cột tóc của ngươi rớt."

Trong mây mù sâu thẳm, âm thanh ngọt ngào, ngọc nhan như vẽ, đem dây cột tóc bỏ vào lòng bàn tay ai.

Đầu ngón tay mềm mại, xẹt qua lòng bàn tay, gieo xuống tất cả nhân quả.

Nam tử vân vê dây cột tóc, tóc dài đen như mực tung bay, cũng không cử động.

"Ngươi không đem tóc cột lại sao?" Cô gái khẽ kinh ngạc.

"Thị quan của ta không có ở đây." Thanh âm nam tử căng thẳng.

"A, ngươi không biết cột tóc... Ách, vậy để ta giúp ngươi?"

"..."

"Ngươi không phải là Thiên cung thần tướng đi?"

"Ừ, ta đến từ Tây Hải."

Cô gái lập tức tung tăng như chim sẻ, "Ta liên tục ở nơi này, còn chưa đi tới biển đây, nghe nói, trong Đông Tây Nam Bắc Tứ Hải, ánh sao trời Tây Hải là đẹp nhất, nếu như ta có thể đi xem một chút thì hay quá."

Nam tử liếc cô gái một cái, một thân trang phục thị nữ, không nói thêm gì nữa.

"Xong rồi!"

Khi tay nàng dừng lại động tác, hắn nghe được tiếng nàng vui vẻ nhẹ nhàng.

Định rời đi, tiếng cười trong vắt như cánh ve kia, lại làm cho hắn sinh sinh dừng lại, hắn bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: "Ngươi tên là gì, là thủ hạ vị thượng tiên nào trong Thiên cung?"

"Nô tỳ đứng hàng thứ bảy, công tử gọi nô tỳ tiểu Thất là được." Cô gái hơi chần chờ, " Nô tỳ chỉ là tỳ nữ làm việc vặt."

Quay lại buổi tiệc, hắn phân phó thị quan, "Đi tìm thị quan Thiên cung, nói Long Hạo muốn một tiểu tỳ."

"Cẩn tuân điện hạ phân phó." Thị quan cung thanh đáp ứng, lại dè dặt hỏi: "Xin hỏi điện hạ tên họ tiểu tỳ kia."

"Tiểu Thất."

Khi đó, nam tử cũng không biết, đó là ngày náo nhiệt nhất Thiên Giới, con gái Thiên đế Tía Tô cải trang thành tiểu tỳ, muốn đến nhân giới du lịch.

Tía tô, nữ nhi thứ bảy của Thiên đế.

Khi đó, sớm định ra hắn kết hôn cùng công chúa Thiên cung cũng không phải là nàng, là nữ nhi thứ sáu của Thiên đế, một vị công chúa dung mạo xinh đẹp, tâm tính thông tuệ.

- - - Ánh sáng trên mặt sông sóng phản chiếu pháo hoa sáng chói, chiếu vào trên mặt cô gái điềm tĩnh lại xinh đẹp trong ngực hắn, bàn tay đặt lên bụng còn bằng phẳng của nàng.

Nàng cười tít mắt, hắn ôm nàng thật chặt.

- - đi tìm thị quan Thiên cung, nói Long Hạo muốn một tiểu tỳ.

Khi đó, chuyện xưa của bọn họ còn chưa có bắt đầu.

Khi đó, vốn cho ngươi là chỉ là nhạc đệm ngắn ngủi xen giữa, không nghĩ tới lại là truyền kỳ bất hủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi