TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 182

Bắc Khởi Hiên ngẩng đầu, mấp máy môi: “Thu Nghi, trở về anh sẽ giải thích với em, nhưng bây giờ anh nhất định phải đi tìm cô ấy!”

Đỗ Thu Nghi bỗng nhiên kịp phản ứng, ngăn anh ta lại: “Hiên! Đầu của anh vừa mới khâu xong, dì sĩ nói phải ở lại viện quan sát mấy ngày mới được, bây giờ chỗ nào anh cũng không thể đi!”

“Cô ấy sẽ gặp nguy hiểm!” Bắc Khởi Hiên chỉ cần nghĩ đến Bảo Ngọc một mình ở nơi hoang vu đó, trái tim anh ta như bị bóp chặt vô cùng đau đớn.

“Cô ấy cố ấy cô ấy! Cái gì cũng cô ấy!” Đỗ Thu Nghi rốt cuộc không nhẫn nhịn được nữa sụp đổ gào thét, duỗi ngón tay nhỏ nhắn ra run rẩy chỉ vào anh ta: “Anh. . . Có phải anh yêu cô ta rồi hay không?”

Cơ thể Bắc Khởi Hiên cứng đờ, chậm rãi, lưng thẳng tắp, trầm giọng: “Đúng.”

Anh ta yêu cô, yêu Trương Bảo Ngọc, không còn phủ định bản thân, không còn nghi ngờ, sẽ không tìm mấy cái cớ buồn cười nữa! Anh ta thừa nhận, anh ta. . . đã yêu con gái của kẻ thù.

Cả người Đỗ Thu Nghi đều ngây dại, hé mở cái miệng, hai mắt trợn tròn lên: “Anh. . . Anh nói. . . Anh nói cái gì vậy. . .” Lập tức, cười cứng ngắc: “Hiên, đừng nói giỡn nữa được không? Cái trò đùa này không buồn cười gì cả. . . Anh sao có thể yêu cô ta được? Anh quên cô ta là. . .”

“Anh chưa quên.” Bắc Khởi Hiên xoay người, con ngươi thâm thúy đen như mực nhìn chăm chú cô ta: “Anh biết cô ấy là con gái của ai, anh cũng sẽ không từ bỏ kế hoạch của mình! Nhưng anh lại không biết bắt đầu từ lúc nào trong lòng đã luôn nghĩ tới người phụ nữ đáng chết kia. . .” Anh ta tức giận chỉ vào đầu mình, cắn răng nói: “Một cái nhăn mày một nụ cười của cô ấy, mỗi lời nói hành động giống như mọc rễ trong đầu anh, anh đã thử đem cô ấy đuổi đi, nhưng mẹ nó căn bản là khoét không ra!”

Đối với chuyện này, anh ta hận, anh ta buồn bực! Anh ta không muốn ruồng bỏ những lời thề ước kia thế nhưng người phụ nữ này lại dễ dàng dao động anh ta! Chuyện này khiến anh ta cảm thấy mình rất vô dụng!

“Vậy em thì sao? !” Đỗ Thu Nghi khàn giọng gào thét: “Anh đem em đặt ở chỗ nào? Luôn miệng nói yêu em, sẽ lấy em anh đã quên rồi sao? Hiên! Anh làm như vậy có xứng với em không? !”

Bắc Khởi Hiên hít một hơi thật sâu, đi lên phía trước nắm chặt hai vai của cô ta, kiên định đưa ra một quyết định độc ác, hạ giọng: “Thu Nghi, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng.”

“Nhưng. . . Sẽ không phải là cưới em. . . Đúng không?” Đỗ Thu Nghi hiểu rất rõ người đàn ông này, nếu như anh ta đã chính miệng thừa nhận yêu Trương Bảo Ngọc, như vậy đại biểu anh ta tâm đã hoàn toàn tiếp nhận sự thật này, thừa nhận sự tồn tại của cô ấy, tiếp nhận tình cảm đối với cô ấy.

Mình ở đâu? Vì anh ta nỗ lực nhiều như vậy, kết quả nhận được cái gì. . .

Bắc Khởi Hiên mím chặt đôi môi, ánh mắt u ám mấy phần: “Em là người phụ nữ duy nhất trên đời này anh nguyện ý dùng bất kỳ giá nào để bồi thường.” Anh ta có thể vô tình đối với tất cả mọi người nhưng lại không thể đối xử với Thu Nghi như vậy.

“Em không muốn đền bù, em không muốn! !” Đỗ Thu Nghi phút chốc nhào về phía anh ta, ôm anh ta thật chặt, khóc nói: “Hiên, em van xin anh đừng rời bỏ em. . . Anh quên rồi sao, những lời thề ước của chúng ta, anh đã nói yêu em, nói một đời một kiếp. . . Cái gì em cũng không cần, em chỉ cần anh là đủ!” Ngẩng đầu, nước mắt tràn ra trên khuôn mặt tiều tụy làm cho người ta đau lòng, cô ta cầu khẩn nói: “Để chúng ta trở lại như trước kia có được hay không?”

Bắc Khởi Hiên cắn chặt răng, bắp thịt toàn thân căng lên giống như là tảng đá, ánh mắt sâu thẳm: “. . . Nếu quả như thật có thể trở lại quá khứ, thật là tốt biết bao.”

Nghe được anh ta nói như vậy, Đỗ Thu Nghi tan nát cõi lòng.

Cô ta đã mất đi Hiên, ngay hôm nay, ngay lúc này, bởi vì một người phụ nữ tên là Trương Bảo Ngọc, cô ta đã mất đi anh ta! !

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi