TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 219

Trương Hồng Khánh im lặng vài giây, nói: “Bảo Ngọc à, con thật sự hiểu cậu ta sao?”

Biết ba lo lắng điều gì, Bảo Ngọc cười: “Ba, người hiểu anh ấy nhất thể thế giới này chính là con.”

Trương Hồng Khánh nhìn sâu xa con gái một cái, thở dài một tiếng: “Thật sự là con gái lớn không thể giữ lại, con đã quyết định rồi, vậy ba chỉ có thể tin tưởng sự lựa chọn của con.”

“Cảm ơn ba!” Có được sự đồng ý của ba, Bảo Ngọc rất vui vẻ.

Cửa nhà bếp, Đỗ Thu Nghi từ từ xoay người, bên môi là nụ cười quái đản.

Ăn xong cơm tối, Đỗ Thu Nghi nói muốn đi thăm bạn nên ra ngoài, về căn hộ Bắc Khởi Hiên mua cho cô ta. Dù chỉ có hai phòng, diện tích phòng cũng không lớn nhưng đều trang trí cực cực xa hoa, tất cả đồ dùng đều là đồ cao cấp, thêm chút đồ dùng sinh hoạt, đều mua cho cô ta đầy đủ, xem ra Bắc Khởi Hiên cũng có lòng với cô ta.

Sau khi gọi điện thoại cho Bắc Khởi Hiên, cô bèn đi tắm, thay váy ngủ viền ren màu hồng, lại trang điểm thật đẹp, cột mái tóc dài xõa ra, lộ ra phần cổ trắng nõn.

Lúc này, chuông cửa reng lên, cô ta lập tức đứng dậy, kéo mở cửa.

“Hiên.” Cô cười ấm áp với người đàn ông đối diện cửa.

Bắc Khởi Hiên mặc áo khoác màu tối, tóc tai tán loạn, trên cằm có râu, nhìn thấy có chút tiều tụy, lại không hề tổn hại mị lực đàn ông của anh ta. Gạc trên tràn còn chưa tháo, hai mắt lạnh lùng, cao thâm khó lường, lại tràn đầy tà khí.

“Thu Nghi, tìm anh đến có chuyện gì?” Giọng anh có vài phần trầm thấp.

“Đi vào rồi nói.” Đỗ Thu Nghi kéo anh ta vào, sau đó nhẹ nhàng ôm anh ta: “Dạ, em rất nhớ anh.”

Con ngươi Bắc Khởi Hiên chỉ hơi động, đứng nguyên chỗ cũ không cử động, không phản ứng cô như trước đây.

Đỗ Thu Nghi ngẩng đầu, trong mắt có chút tổn thương: “Hai ngày rồi, anh không gọi cũng không nhắn tin cho em, anh không nhớ em chút nào sao? Còn có đứa bé trong bụng em, anh không lo lắng sao?”

Bắc Khởi Hiên giơ tay nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, trầm giọng: “Thu Nghi, rốt cuộc có chuyện gì?”

Đỗ Thu Nghi chịu đựng thất vọng, từ từ mở miệng: “Trương Bảo Ngọc và Tiêu Mặc Ngôn sắp kết hôn rồi.”

Bắc Khởi Hiên chấn động, đồng tử mở to, không thể tin: “Cô ta…”

Đỗ Thu Nghi mỉm cười: “Cô ta sắp kết hôn rồi, ngày mai sẽ đi đăng ký với Tiêu Mặc Ngôn.”

Đỗ Thu Nghi đi lên xoa ngực Bắc Khởi Hiên: “Hiên, anh nên tỉnh táo lại đi, cô ta đã hoàn toàn bước ra khỏi thế giới của anh rồi, anh đừng lưu luyến nữa, cô ta không thuộc về anh đâu, chỉ có em và con mới thật sự thuộc về anh mà thôi.”

Dường như Bắc Khởi Hiên vẫn còn chưa bình tĩnh trở lại từ cơn chấn động, ánh mắt anh vẫn còn chất chứa cơn sốt ruột và nỗi giận sôi trào pha lẫn với sự bất an khôn nguôi.

Đỗ Thu Nghi đều nhìn thấy cả, trong lòng cô ta chợt thấy lạnh lẽo, càng hận Trương Bảo Ngọc thấu xương. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ỷ dịu dàng khuyên giải: “Anh Hiên đừng nhớ nhung cô ta nữa, sau này mẹ con em sẽ luôn bên anh…”

Bắc Khởi Hiên nhíu mặt lông mày tạo thành đường thẳng chạy giữa trán, ánh mắt anh u ám, không cam tâm, tựa như con rắn độc đang vướng trong tầm mắt của anh ta vậy.

Anh có quá nhiều thứ muốn có, những thứ không muốn cũng quá nhiều, nhưng mà, chỉ có mỗi người con gái ấy là anh lại lưu luyến không nỡ để mất đi.

Bắc Khởi Hiên bỗng quay người, im lặng bỏ đi.

“Hiên!” Đỗ Thu Nghi muốn cản anh ta lại, nhưng cô ta chỉ bắt kịp bóng lưng vô tình của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi