TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 230

“Mới lúc nãy, chúng tôi đã kết hôn… Tôi gả cho anh ấy rồi, trở thành người vợ hợp pháp của anh ấy…” Bảo Ngọc siết chặt chiếc nhẫn trên ngón áp út, vừa khóc vừa cười, nước mắt lại không ngừng tuôn rơi: “Rõ ràng, nên rất hạnh phúc… Chúng tôi có ngôi nhà riêng của mình, mỗi ngày tôi sẽ chờ anh ấy tan làm…”

Bắc Khởi Hiên thương tiếc nhìn cô, sự đau khổ còn sâu sắc hơn cả sự ghen tuông.

Ngồi xổm xuống, ôm cô vào trong lồng ngực, cắn chặt răng, anh nói: “Sẽ, em vẫn sẽ hạnh phúc…”

“Không, sẽ không …” Cô khóc thương tâm, khóc đến mức toàn thân đều run rẩy: “Em căn bản không nên xuất hiện ở đây, em nên chết trong tai nạn xe đó! Nếu như vậy, em sẽ không trở về, sẽ không sau khi cho anh ấy hy vọng lại tự mình phá hủy…”

Cả cơ thể Bắc Khởi Hiên chấn động, trong đầu dường như có một suy nghĩ lóe lên, bất kể anh từng đã làm gì, từng làm sai cái gì, cô chỉ nhẹ nhàng nói một câu “tha thứ”, giống như thật sự đã cho anh sống lại…

Anh hạ mắt, mỉm cười: “Trương Bảo Ngọc, rốt cuộc ông trời phái em xuống là cứu vớt anh hay là trừng phạt anh?”

Không chậm trễ thời gian, anh lập tức lái xe đưa cô về đến cửa khu nhà.

Bảo Ngọc hít sâu, đẩy cửa xuống xe.

“Bảo Ngọc!” Bắc Khởi Hiên bỗng nhiên gọi cô lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen của cô, trịnh trọng, cố chấp: “Anh nhất định sẽ tìm ra cách cứu em! Chờ anh!”

Bảo Ngọc nhẹ nhàng cười: “Ừm.”

Đây là nụ cười dịu dàng duy nhất mà cô lộ ra với anh từ khi sống lại tới nay,

Nụ cười đó, rất nhẹ, rất đẹp, giống một hạt giống đang nảy mầm trong lòng anh.

Khi Tiêu Mặc Ngôn về đến nhà, đã là nửa giờ sau.

Nhìn thấy anh, Bảo Ngọc bước tới bổ nhào vào lồng ngực anh, hai tay ôm chặt lấy eo anh, hai má vùi vào lồng ngực anh, cắn môi, không để cho anh biết mình khóc.

Đôi môi xinh đẹp, nhẹ nhàng nhếch lên, Tiêu Mặc Ngôn ôm chặt cô, để cằm để trên đỉnh đầu cô, tiếng nói vẫn trầm thấp dễ nghe như vậy: “Bảo Ngọc, anh rất nhớ em.”

Cho dù chỉ xa nhau có hai giờ, cũng vẫn nhớ cô.

Bảo Ngọc chỉ lui vào trong lồng ngực anh, gật đầu.

“Bọn họ nói, khi kết hôn nên đến gặp người nhà em.” Ngừng lại rồi nói: “Tối nay, anh sẽ đi.” Cho dù anh không nghĩ đó là việc quan trọng nhưng vì cô, anh sẽ làm.

Cô lắc đầu, lại lắc đầu: “Tiêu Mặc Ngôn, tối nay, em sẽ chuyển đến chỗ anh.”

Tiêu Mặc Ngôn ngây người, hoàn toàn không ngờ cô sẽ nói như vậy! Dung nhan tuấn mỹ lập tức hiện lên vẻ ngoài mê hoặc khiến người ta khó có thể bắt được, đôi mắt không ngừng lóe lên sự vui vẻ.

Bảo Ngọc từ từ ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào anh, ánh mắt sâu thẳm của cô không thể rời khỏi anh, mỉm cười xinh đẹp với anh: “Bây giờ chúng ta đi hưởng tuần trăng mật được không? Không cần đi đâu cả, chỉ cần tại nhà là được… Em sẽ học nấu ăn, làm việc nhà, làm tất cả những việc mà người vợ nên làm.”

Vào giờ phút này, đôi mắt Tiêu Mặc Ngôn rất sáng, anh cảm thấy mình có thể lập tức có được nhiều như vậy, đột nhiên lại thấy không quá chân thực.

Giữ chặt hai má của cô, anh nghiêm túc nhìn: “Bảo Ngọc, anh không cần em làm gì cả, chỉ cần em ở bên cạnh anh.”

Trong lòng chua xót tựa như nước mắt sắp trào ra, cô không biết nước mắt còn có thể nhịn được bao lâu nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi