TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

CHƯƠNG 26

Bảo Ngọc dựa gần cửa sổ xe, nhìn ngắm cảnh vật quen thuộc bên ngoài.

Cô từng ngồi chiếc xe biển số 99999 của nhà họ Tiêu, ra vào đây không biết bao nhiêu lần…

Đến nơi. Bắc Khởi Hiên dừng xe tại một biệt thự bình thường, ngoài chiếm diện tích lớn ra, cũng không có gì đặc biệt, thậm chí kiến trúc còn không bằng những nhà dưới núi.

Trương Bảo Ngọc mở cửa xe bước ra, ngẩng đầu nhìn nơi này một chút, đôi môi đỏ hồng xinh đẹp nở một nụ cười yếu ớt. Vy Hiên vác camera trên vai, sau đó cũng đi xuống.

Bắc Khởi Hiên đứng trước xe dặn dò: “Không được chụp ảnh.”

Vy Hiên nhướng mày rồi lập tức nhún vai: “OK” rồi thong thả mang máy ảnh đặt lại vào trong xe.

Bắc Khởi Hiên đi phía trước, men theo con đường lát đá ở giữa bãi cỏ, đi thẳng tới chỗ có căn nhà ba tầng. Bảo Ngọc căng thẳng đi theo anh, tới cánh cửa đang đóng chặt của căn nhà, nhìn Bắc Khởi Hiên nhấn chuông cửa, cô lặng lẽ hít sâu một hơi.

Mở cửa là một người phụ nữ trung niên hơi đậm người, nhìn thấy Bắc Khởi Hiên thì trên mặt tràn đầy ý cười: “Cậu Hiên.”

“Thím Trương.” Bắc Khởi Hiên khách khí chào hỏi bà ta.

Thím Trương cũng không nhiều lời, nghiêng người để bọn họ vào, nhưng khi nhìn thấy Trương Bảo Ngọc thì sửng sốt một chút, ngay sau đó lông mày nhíu lại đầy nghi hoặc.

Đây chẳng phải là cô gái lúc trước chạy tới tìm cậu chủ sao?

Bảo Ngọc chỉ cười cười, không giải thích, đi ngang qua thím Trương bước vào nhà.

Bên trong trang trí theo phong cách Trung Quốc, cửa sổ bằng gỗ điêu khắc hoa văn, sàn nhà lát đá cẩm thạch, đơn giản mà trang nhã, khắp nơi đều tỏa ra mùi hương cổ kính.

Khác với các gia đình bình thường thích đặt một gốc hoa hay một bức bình phong bằng gỗ trong phòng khách, nhà họ Tiêu lại bày một bức tượng một người phụ nữ cao hơn một mét, chạm trổ tinh tế, rất sống động. Trên bàn bày tượng Phật Di Lặc bằng gốm sứ, vui vẻ hòa ái, làm tăng thêm mấy phần ôn hòa. Còn có bộ bàn ghế tràng kỷ bằng gỗ lim chạm hoa.

Vy Hiên dò xét một vòng, trong ánh mắt lộ vẻ tán thưởng.

Nhà của kẻ có tiền cô vào nhiều rồi, hoặc là quá xa xỉ, hoặc là quá keo kiệt sĩ diện, không giống như nhà họ Tiêu, quý giá nhưng không làm mất đi phẩm vị, thật đúng là hiếm thấy.

Thím Trương bưng trà lên phòng khách, Bắc Khởi Hiên đứng dậy hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn đâu rồi?”

“Cậu ấy ở trong phòng, để tôi đi lên gọi.” Thím Trương nói xong liền lên lầu.

Trái tim Trương Bảo Ngọc đột nhiên đập thình thịch.

Tiêu Mặc Ngôn, cuối cùng cô có thể nhìn thấy anh rồi! Cô có rất nhiều điều muốn nói với anh, rất muốn nói xin lỗi, rất muốn đền bù những sai lầm đã phạm phải.

Bắc Khởi Hiên uống trà, ngước mắt qua tách trà chăm chú nhìn cô, cũng tiện thể nhìn thấy vẻ thấp thỏm không kịp che giấu trên gương mặt Trương Bảo Ngọc.

Đặt chén trà xuống, một bên gò má nhếch lên lộ vẻ khinh giễu.

Chuyến này tới đây gặp Tiêu Mặc Ngôn, sợ là không đơn giản như lời cô nói. Chắc hẳn lại là một người phụ nữ ôm mộng được gả vào nhà giàu thôi.

Trong lòng không hiểu sao có chút tức giận.

Không lâu sau, thím Trương đi từ trên lầu đi xuống: “Cậu chủ không ở trong phòng, chắc là đang ở sân sau rồi.”

Bắc Khởi Hiên đứng dậy: “Để tôi đi tìm.”

Bảo Ngọc nhanh chóng lên tiếng: “Tôi cũng đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi