TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 271

Kiều Nhã ngồi một bên cười híp mắt tiếp lời: “Vậy anh không biết rồi, mỗi tối Hiên đều ngủ rất trễ, còn không phải vì công ty của anh, người cũng ốm một vòng rồi!”

Tiêu Chính Thịnh hài lòng cười to: “Ha ha, Tiểu Hiên tiến bộ như vậy, là phúc khí của chúng ta! Có nó ở đây, anh cũng sẽ thoải mái không ít, đến lúc đó, anh có thể trích thời gian đến bên em.”

“Đây là anh nói, đến lúc đó không cho phép chơi xấu.” Kiều Nhã ánh mắt lóe sáng, sau đó có ý chỉ: “Chính Thịnh, chẳng lẽ anh không phát hiện, Hiên thật sự có rất nhiều chỗ đặc biệt giống anh sao.”

Bắc Khởi Hiên luôn cúi mắt mỉm cười, hàm súc nhưng không mất khí độ, thần sắc không tự ty không kiêu ngạo, rất phong độ.

Tiêu Chính Thịnh gật đầu: “Tinh thông đạo lý kinh doanh, điểm này rất giống anh.”

Kiều Nhã cười cười, ánh mắt lại dời đến con trai: “Không chỉ những điểm này đâu ~”

Hẳn là đã tới thời cơ ném qua bom nặng ký đó ra rồi.

Nghe lời nói chuyện vui vẻ trong phòng ăn, thím Trương ở trong nhà bếp thường thở dài, cũng không biết cậu chủ bây giờ thế nào rồi? Lâu như vậy không liên lạc, anh ở bên ngoài ăn có no không? Có lúc, bà không nhịn được tức giận ông chủ, đối xử với hai mẹ con Kiều Nhã tốt như vậy, lại không nghe không hỏi với con trai ruột của mình, còn khắp nơi đề phòng? Đây là chuyện gì a!

Sau bữa tối, Kiều Nhã cùng Tiêu Chính Thịnh xem tivi ở phòng khách, Bắc Khởi Hiên lên lầu.

Về đến phòng, đóng cửa, anh ta mở máy tính, vào web, nhập một dãy mật khẩu ở khung mật mã, trang web lập tức trở thành màn hình đen, sau ba giây ngắn ngủi, phía trên xuất hiện một khuôn mặt kinh kịch.

Khuôn mặt Bắc Khởi Hiên lạnh lùng, con ngươi âm trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt trong khung đối thoại: “Thứ tôi muốn đâu?”

Giọng nói đã qua xử lý đặc thù truyền tới: “Chỉ tra được một phần.”

Bắc Khởi Hiên nhíu mày, cười lạnh: “Anh không phải tự xưng đứng đầu toàn quốc sao? Tại sao không tra được?”

Đối phương cũng không tức giận, bình tĩnh nói: “Vì, đối tượng là Hồng Môn.”

Con ngươi Bắc Khởi Hiên tỏa ra lãnh khốc, im lặng vài giây, anh ta nói: “Tôi muốn phương pháp có thể đối phó Hải Thiên Đường! Bất kể là gì, chỉ cần có thể lật đổ Tiêu Mặc Ngôn!”

“Chuyện này không nằm trong phạm vi nhiệm vụ của tôi.”

“Là anh không muốn nói, hay là anh không biết?” Bắc Khởi Hiên cong đôi môi mỏng: “Chỉ cần anh nói, giá tiền tùy anh nói.”

Đối phương suy tư vài giây mới nói: “Đi tìm Mãnh Hổ đi.”

“Âm Dương Các?” Bắc Khởi Hiên hoài nghi: “Anh xác định, anh ta còn sống?”

“Anh không phải muốn phương pháp sao? Tôi đã cho anh biết rồi, những cái khác, là chuyện của anh. Nhớ chuyển tiền đến tài khoản của tôi, nếu muốn tin tức của anh ta, vậy thì là một cuộc giao dịch khác. A đúng rồi, tôi muốn thanh toán ngay lập tức.” Nói xong, đối phương lập tức offline.

Bắc Khởi Hiên mím chặt môi, mấy vết nhăn ở giữa mày lại càng không ngừng sâu hơn.

Mãnh Hổ…

Lúc này, Kiều Nhã đẩy cửa vào, anh ta lập tức đóng máy tính, xoay người: “Mẹ.”

“Hiên, ăn chút trái cây.” Kiều Nhã đặt trái cây lên bàn, ngồi xuống cười khúc khích nói: “Hiên, chú Tiêu của con vừa rồi con khen con đâu, ông nói con rất thông minh lại hiếu học, trong công ty liên tục phụ trách mấy dự án, đều hoàn thành rất tốt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi