TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 273

“Vốn em muốn tuân thủ lời hứa với ba nó, nhưng, chúng ta… có lỗi với nó.” Kiều Nhã cụp mắt, thì thào: “Nhưng, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn luôn không chịu tha thứ cho anh, lại khắp nơi chống đối với anh, làm anh thất vọng như vậy, em thật sự không nhẫn tâm. Chính Thịnh, anh là người cha tốt có trách nhiệm, không nên chịu đối xử không công bằng như vậy.”

Tiêu Chính Thịnh có chút hồ đồ: “Tiểu Nhã, em rốt cuộc muốn nói gì?”

Kiều Nhã giống như quyết tâm, nói với Tiêu Chính Thịnh: “Chính Thịnh, ba của Hiên, không thể sinh con, Hiên… Hiên là con trai anh.”

Tiêu thị.

Dương Châu Kiệt đi vào đường thoát hiểm, phiền não lấy một điếu thuốc, châm lửa lại không cháy. Chính lúc này, “bốp” một tiếng, có người đưa lửa tới trước mặt anh ta.

Anh ta sững sờ, nghiêng đầu, lại nhìn thấy Chiêm Gia Linh.

Cô ta đang dựa vào tường, trong miệng ngậm điếu thuốc, mái tóc thẳng cực kỳ gợi cảm vén sang một bên, lộ ra một bên đường cong phần cổ xinh đẹp, cô híp mắt nhìn anh ta.

“A, cảm ơn.” Châm thuốc, anh ta đứng tới đối diện cầu thang.

Sự im lặng làm không gian nhỏ hẹp trờ nên có chút xấu hổ, Dương Châu Kiệt muốn tìm đề tài để phá vỡ bầu không khí, nhưng lại không biết nên nói gì, trừ chuyện công việc, hai người trước nay chưa từng qua lại.

Đường cầu thang, luôn là nơi yêu thích nhất của đàn ông, vừa hút thuốc vừa nói đùa ở đây. Anh ta thậm chí không nghĩ tới, sẽ gặp cô ở đây.

Ngay lúc này, Chiêm Gia Linh lại mở miệng: “Giám đốc Tiêu hôm nay họp, lại đem dự án thành phố Z giao cho Bắc Khởi Hiên.”

Dương Châu Kiệt sững sờ, sau đó mày nhíu chặt, hít một hơi thuốc: “Cứ như vậy, Bắc Khởi Hiên sớm muốn sẽ thay thế cậu Tiêu.”

Chiêm Gia Linh vứt tàn thuốc, nhàn nhạt nói: “Tên đó không muốn phản kích, lại có phương pháp gì?” Xoay người, cô dẫm lên đôi giày mười phân đi ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cô, thần sắc Dương Châu Kiệt có chút thất vọng, hít thở mạnh hơn.

Từ sau chuyện của Bảo Ngọc, trạng thái của cậu Tiêu họ đều rất rõ, chỉ là không biết còn cần bao lâu mới hồi phục. Nếu như tiếp tục như vậy, vậy thì Tiêu thị, sớm muộn cũng sẽ là của Bắc Khởi Hiên!

Thân thể Chu Nại Diên từ từ tốt lên, ở đường hằng nguyên hai ngày, cũng bắt đầu thích ứng với cuộc sống ở đây.

Ăn uống của cô ta cực kỳ tốt, đều là Thạch trực tiếp lấy từ bữa ăn dinh dưỡng của khách sạn, tất cả đồ dùng sinh họat, cũng đều là hàng cao cấp. Có thể nói, từ lúc Chu Nại Diên sinh đến giờ, chưa từng có những thứ như vậy, chưa từng hưởng thụ như vậy! Để xóa bỏ sự lo lắng kiếm tiền của cô ta, Thạch rất phóng khoáng cho cô ta một số tiền, tùy ý cô ta dùng thế nào, chỉ cần an tâm dưỡng thai ở đây, vậy là đủ rồi. Nói cách khác, họ chỉ muốn đứa bé an toàn sinh ra, không còn bất kỳ yêu cầu khác.

Ban đầu, Chu Nại Diên còn co chút bài xích việc mình lây ánh sáng của đứa bé, cuối cùng thì đây chỉ là đứa bé ở nhờ trong tử cung cô ta, không phải con ruột cô ta. Lâu dần, cô ta cũng nghĩ thông, bây giờ đứa bé và cô ta là một thể, vậy thì, mẫu bằng tử quý có vấn đề gì?

Cô ta ngồi trong phòng khách, dựa vào sofa, ăn trái cây đọc tạp chí.

Ngọc Diệp ở bên cạnh, trong lòng ôm gối tựa tiếp tục ngủ bù.

Lúc này, Đinh Khiên ra khỏi phòng, cầm một cái hộp đen trong tay, trên mặt là nụ cười mỉm quỷ dị.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi