TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 287

Tay của Tiêu Mặc Ngôn, đột nhiên cứng lại đó, nửa ngày cũng không có phản ứng.

Thần sắc Ngọc Diệp hơi lạnh: “Ở đâu?”

“Ở gần nghĩa trang công cộng, anh ấy phát hiện người của Quần Ma Điện!”

Giọng anh ta vừa nói, người đàn ông vốn còn đang đứng trước cửa sổ, đã xông ra ngoài.

“Đi nhanh!” Đinh Khiên và Ngọc Diệp cũng lập tức đuổi theo, trong phòng khách chỉ còn lại Chu Nại Diên sợ bất tỉnh, nằm một mình trên sofa.

Đường quốc lộ ALChu Nại DiênChu Nại DiênBảo Ngọc, nghĩa trang Thần Sơn.

Đinh Khiên lái xe xuống đường dốc vào đường Thần Sơn, đối diện nhìn thấy vài chiếc Limousine đen dừng ở công nghĩa trang.

Xe còn chưa dừng hẳn, Tiêu Mặc Ngôn đã đẩy cửa xuống, Ngọc Diệp và Đinh Khiên theo sau.

Cửa nghĩa trang, có người trông chừng ở đó, nhìn thấy anh, lập tức cung kính nói: “Đường chủ Tiêu, chúng tôi là Đào Ngột Đường, nhận được tin tức của Thạch thì vội tới.”

Hai mắt Tiêu Mặc Ngôn cuồng loạn, căn bạn không chứa bất kỳ chuyện của người nào ngoài Bảo Ngọc, lướt qua như gió. Tính cách của Tiêu Mặc Ngôn, mọi người đã sớm nghe nói, đều là thấy mà không trách.

Đinh Khiên phía sau vội chào hỏi một tiếng, đối phương gật đầu: “Người đều ở bên trong, các người nhanh vào đi, chúng tôi canh giữ ở đây.”

“Cảm ơn.”

Trong nghĩa trang yên tĩnh, từng hàng bia mộ chỉnh tề, những vong hồn dưới đất đều đang an nhiên say ngủ.

Thạch khoác áo khoác đen, khuôn mặt nghiêm túc lạnh lùng dẫn người đứng trước mộ huyệt nắp quan tài bị mở ra. Mà đối diện anh, lại là sáu người đàn ông cao to quần áo xanh thẫm, chân mang giày chiến binh, trên mặt đều mang bịt mặt màu đen, đứng cách xa mười mấy mét, ngạo nghễ liếc nhìn. Dù Thạch lập tức đã bao vây họ, cũng căn bản như không để trong mắt.

Thạch cười lạnh: “Người của Quần Ma Điện quả nhiên lưu truyền không phải giả, mỗi người đều không sợ chết.”

Có người hừ lạnh, đùa giỡn chùy thủ màu vàng trong tay, lười biếng nói: “Muốn đánh thì đánh, ít phí lời.”

Cách tay Thạch động một cái, súng đã nắm trong tay, giọng nói lạnh đến xương cốt: “Phu nhân chúng tôi đâu?”

Đối phương cười khinh bỉ: “Ha ha, đây là thái độ các người cầu người ta sao?” Sự kiêu ngạo đó, không khác gì đại ca họ.

Thạch gật đầu, giao lưu với họ tới đây kết thúc, lập tức nâng cánh tay, họng súng nhắm chính xác vào đối phương, người phía sau cũng đều đồng thời giơ súng.

Chính vào lúc này, Thạch liếc thấy người đang đi về phía này, vội nghiêng người: “Cậu Tiêu.”

Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn rơi trên nắp quan tài bị mở ra, đáy mắt nổi lửa, lúc này mưa gió nổi lên, trời đất đổi sắc, tựa như, bên tai chỉ vang lên tiếng gió gào thét.

Quan tài trống rỗng, từ đầu tới cuối đều không thấy bóng dáng cô, cho dù chỉ là cô ngủ say, chỉ cần có thể yên tĩnh nằm đó, đối với anh mà nói, thế giới này vẫn tồn tại, vẫn còn bốn bức tường, có thể nhốt anh bên trong.

Bây giờ, không thấy cô, những lời nói dối anh biên tập cũng bị chính mình tàn khốc vạch trần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi