TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 299

“A!” Chu Nại Diên gấp gấp phát điên, ném điện thoại, đi tới đi lui trong phòng, hay tay nắm tóc dài. Cô ta nên làm thế nào? Những người này rõ ràng giam lỏng cô ta, lại bí mật giết cô ta.

Nhớ tơi những chuyện này, Chu Nại Diên lại không rét mà run.

Cúi đầu, lại nhìn bụng, cô ta cắn răng.

Cô ta muốn cược một lần, cược đứa bé này!

Đinh Khiên mở cửa đi vào, nhìn thấy Chu Nại Diên sắc mặt trắng bệch nằm trên mặt đất. Anh ta nhíu mày, lập tức đi về phía trước: “Này, cô sao vậy?”

Ngay lúc này, Chu Nại Diên đột nhiên mở to mắt, giơ bình tưới trong tay, phun lên mặt Đinh Khiên.

Đinh Khiên phản xạ có điều kiện xoay người, nhưng mắt vẫn bịt xịt không ít nước xà phòng, đau đến mức anh ta kêu to, mắt nhắm chặt.

Tranh thủ khe cửa mở, Chu Nại Diên dùng cơ thể đụng anh ta, vội chạy ra ngoài. Cô không chạy tới cửa lớn, mà chạy tới ngoài cửa phòng Tiêu Mặc Ngôn, dùng sức đập cửa: “Cô Trương! Cứu tôi với! Cứu tôi cứu tôi.”

Đột nhiên, tay cô ta bị người ta bóp chặt, tiếp đó, cổ cũng bị hung hăng nắm lại.

Quay đầu nhìn, là Ngọc Diệp thần sắc lạnh như băng, Chu Nại Diên mở to miệng, lại không phát ra tiếng nào.

Ngọc Diệp bẻ hai tay cô ta, kéo cô ta xa cửa phòng. Đừng thấy Ngọc Diệp không cao bằng cô ta, nhưng sức lực lại cực kỳ lớn, lôi Chu Nại Diên đi về phía phòng khách.

Trong phòng, Tiêu Mặc Ngôn vừa ngủ đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn cả người lãnh khốc, mơ hồ tức giận điên cuồng: “Tiêu Mặc Ngôn, bên ngoài là ai?”

Tiêu Mặc Ngôn quay đầu, lại khôi phục nụ cười ôn hòa: “Không có gì.”

Cô lắc đầu: “Không đúng, giống như là tiếng của Nại Diên.” Cô rất chắn chắn mình không nghe nhầm, kéo chăn xuống giường, Tiêu Mặc Ngôn ngăn cô lại: “Không phải việc của em, ngủ đi.:

Nhìn anh, cô nhướn mày: “Có chuyện gì giấu em sao?”

“Không có.” Mặt anh không đỏ không thở gấp.

Bảo Ngọc nhướn mày: “Vậy thì dẫn em đi xem một chút.”

Tiêu Mặc Ngôn không vui nhìn cô: “Một người không liên quan, có gì đẹp mà xem?”

Bảo Ngọc nắm tay anh, nhẹ giọng nói: “Tiêu Mặc Ngôn, em biết anh không thích, nhưng trong bụng Nại Diên có con của chúng ta, em không thể xem như không xảy ra chuyện gì, dù sao, đứa bé này là em cường liệt yêu cầu.”

Nhìn cô thật sâu, anh im lặng, Bảo Ngọc cười nhéo má hốc hác của anh: “Em đi xem một lát rồi về.”

Tiêu Mặc Ngôn bất đắc dĩ, đỡ cô ra khỏi phòng.

Trong phòng khách, cặp mắt Đinh Khiên sưng như quả đào, không ngừng chảy nước mắt. Ngọc Diệp lạnh lùng nhét Chu Nại Diên cho anh ta: “Ngay cả một người phụ nữ cũng giải quyết không xong, thật mất mặt!”

Đinh Khiên vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt càng chảy nhiểu hơn: “Cô ta sự dụng ám chiêu!”

Ngọc Diệp nghiêng đầu, giống nhìn nói thêm một câu với anh ta đều cảm thấy mất mặt.

Chu Nại Diên không ngừng giãy giụa: “Thả… thả…” Đinh Khiên lấy băng dính ra, không vui trực tiếp dán miệng cô ta lại: “Phụ nữ các cô âm hiểm nhất!”

Ngay lúc này, Tiêu Mặc Ngôn và Bảo Ngọc đi tới, Ngọc Diệp ánh mắt sắc bén, trực tiếp về phòng: “Ở đây giao cho anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi