TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 337

Sự nhạo báng của anh khiến cho sắc mặt của Mãnh Hổ khẽ thay đổi, ánh mắt lạnh hơn đồng thời phần dưới của anh ta cũng run rẩy mạnh hơn. Người phụ nữ bị anh đẩy tới tận yết hầu, cổ họng phát ra tiếng nôn khan.

“Tôi có tiền, có thể đem 10 tên sát thủ hàng đầu trong danh sách sát thủ đến. Tôi không tin là không thể giải quyết kẻ điên kia.”

Bắc Khởi Hiên nhún vai: “Hy vọng trước khi anh mời được bọn họ đến thì có thể thoát được sự đuổi giết của Hồng Môn.”

Mãnh Hổ nổi giận, càng ấn đầu người phụ nữa nhanh hơn, chỉ sau vài cái, cơ thể anh ta bắt đầu ưỡn thẳng, vài giây sau , anh ta sảng khoái thở ra một hơi rồi ngồi nhẹ nhàng xuống ghế. Một nụ cười thỏa mãn hiện lên trên mặt: “Cậu có thể thử cái miệng nhỏ của tiện nhân này, thực sự rất mê hồn.”

Người phụ nữ đang chăm chỉ làm công việc dọn dẹp cho anh ta, bộ dạng có vài phần nịnh nọt lấy lòng.

Bắc Khởi Hiên nhướn mày, vẻ mặt vẫn không thay đổi: “Tôi không có hứng thú với đồ công cộng.”

Khuôn mặt của Mãnh Hổ không ngừng thay đổi, cuối cùng cười ha ha: “Được, tốt lắm.” Đẩy người phụ nữ sang một bên, anh ta nghiêng người về phía trước: “Mở địa bàn ở thành phố L, mọi người cùng nhau kiếm tiền.”

Bắc Khởi Hiên bình tĩnh hỏi lại: “Anh không sợ Tiêu Mặc Ngôn tìm tới tận cửa sao?”

“Hừ.” Mãnh Hổ hừ lạnh, đứng dậy rót rượu, đưa cho Bắc Khởi Hiên một ly. Anh do dự trong vài giây nhưng vẫn quyết định nhận lấy nó.

“Trong số những người ở Hồng Môn, chỉ có Tiêu Mặc Ngôn là một kẻ khác người. Nếu chọc tới anh ta, ngay cả những người lớn tuổi bên đó cũng đều không có cách với anh ta, nhưng như vậy càng dễ giải quyết. Chỉ cần Hải Thiên Đường xảy ra vấn đề, lấy thành phố L làm trung tâm của 4 thành phố, sẽ bị chúng ta tóm gọn.” Mãnh Hổ lắc ly rượu, có vài tia xấu xa trong giọng nói khản đặc: “Tôi nghe nói bên người Tiêu Mặc Ngôn có một người phụ nữ, đó là bảo bối của anh ta, không có gì trên đường mà tôi không biết.”

Tay Bắc Khởi Hiên đang cầm cốc trở nên cứng đờ, chẳng mấy chốc, anh lại cầm chiếc cốc đưa lên môi, nhấp một ngụm, lắng nghe một cách phẫn nộ.

Mãnh Hổ xoay người, liếc nhìn về phía anh, ánh mắt sâu sa: “Phụ nữ chỉ có thể dùng trên giường để phát tiết, nếu như quá chiều chuộng, sẽ trở thành thứ trói buộc.”

Bắc Khởi Hiên không nói chuyện, ánh mắt anh rơi xuống thứ chất lỏng đỏ sẫm trên tay anh.

Mãnh Hổ ngồi xuống và nói một cách uể oải: “Tìm được người phụ nữ kia, không tin Tiêu Mặc Ngôn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.”

Bắc Khởi Hiên lạnh lùng nói: “Đây là việc của anh, tôi chỉ quan tâm đến việc có kiếm được tiền hay không thôi.”

“Haha, yên tâm. Trên thế giới này không có thứ gì là không bán được ra tiền.”

“Vậy thì tốt.” Bắc Khởi Hiên đặt chiếc cốc lên bàn, nhìn trực tiếp vào mắt anh ta: “ Tôi hôm nay đến đây là muốn nói về chuyện hợp tác kia một lần nữa.”

Mãnh Hổ nhướn mày, ánh mắt âm trầm: “Cậu muốn đổi ý?”

Bắc Khởi Hiên xua tay: “Đương nhiên không phải.”

Mãnh Hổ lúc này mới thu hồi khí tức, sảng khoái nói: “Có chuyện gì cứ việc nói.”

“Nếu đã hợp tác thì hẳn là nên sắp xếp công việc, tôi đã mở đường cho anh, có bao nhiêu nguy hiểm anh cũng biết rồi đấy, một khi có chuyện gì xảy ra thì bia đỡ đạn chính là tôi.”

“Ha ha, chê tôi tiền ít à? Nếu có vấn đề gì, tôi có thể…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi