TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 360

Cả một bộ đồ trên người Tiêu Mặc Ngôn là màu tối, một màu sắc lạnh lùng mà cường tráng, lại bị anh ta mặc lên với hương vị ba phần lộng lẫy. E rằng tất cả đều quy về gương mặt tuấn tú đó, nó không đến nỗi tuyệt trần, nhưng bình thường trông cũng rất đẹp rồi. Ngũ quan rất tinh tế, giống như được trạm khắc ra vậy, hai tròng mắt luôn luôn có một lớp sương mù bất tận. Sông mũi cao, đầy, đôi môi mang màu sắc tuyệt đẹp, khuôn môi lại càng thêm hoàn mỹ hơn!

Tóm lại trong một câu, kiệt tác của thượng đế.

Bảo Ngọc từ phía bên kia bước xuống, đúng lúc đó một cơn gió thổi đến, mái tóc dài của cô được vén lên , để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Cô tùy ý túm lại mái tóc dài của mình, khóe miệng mỉm lên một nụ cười nhẹ, nhất thời, lại làm mê hoặc ánh mắt của tất cả cánh đàn ông ở đó.

Bảo Ngọc được mệnh danh là người đẹp số 1 ở thành phố A, dung mạo của cô thì không cần phải bàn tán. Cô ấy rất xinh đẹp, và có một sự quyến rũ hấp dẫn từ trong ra ngoài. Dù cho hiện tại cô đã gầy đi rất nhiều, thêm vào đó một chút cảm giác yếu ớt, nhưng cô ấy vẫn mê hoặc như một bông hồng đang nở.

“Anh đi mua vé.” Ngón tay của Tiêu Mặc Ngôn chỉ vào chiếc ghế ở đối diện: “Ngồi ở chỗ kia đợi anh!”

Bảo Ngọc mỉm cười gật đầu.

Kể từ khi tỉnh lại, sức khỏe của cô đang hồi phục, nên cô cũng không càu nhàu, chỉ ngoan ngoãn ngồi đó và chờ anh, giữ sức để lát nữa còn chơi một vòng.

Tiêu Mặc Ngôn bước đến cửa sổ, một cô gái nhỏ xếp trước anh chào đón anh một cách nhiệt tình, nhíu mày nhìn anh ta và thì thầm: “Xếp ở trước em cũng được này!”

Dường như để một anh chàng đẹp trai xếp hàng, là việc vô cùng tàn nhẫn.

Tiêu Mặc Ngôn đảo mắt qua cô và cũng không chối từ lời mời đó. Anh ung dung đứng phía trước cô và mua vé. Mặc dù là chen ngang hàng, nhưng lại có một khí phách rất ngầu.

Một vài cô gái nhỏ phía sau anh ta có thể rất hạnh phúc khi có thể giúp đỡ một anh chàng đẹp trai như vậy, nhưng lại rất dễ thương. Lúc này, Tiêu Mặc Ngôn ngoảnh lại, nhẹ nhàng nói: “Các cô bao nhiêu người?”

Các cô gái sửng sốt, ngơ người ra và nói: “Năm người…”

Tiêu Mặc Ngôn quay lại rút ra vài trăm đưa về phía của sổ: “Năm vé!”

Mấy người đó không thể tin vào đôi mắt của họ, cho đến khi họ nhận được năm tấm vé từ Tiêu Mặc Ngôn, họ sung sướng kêu lên: “Wow! Cảm ơn, cảm ơn!”

Kiếm được, thật sự kiếm được này! Nhưng đó chỉ là một khoảnh khắc bất chợt nhường hàng cho anh chàng đẹp trai. Thật không ngờ, lại có việc từ trên trời rơi xuống này!

Nhất định phải đăng lên facebook!

Bảo Ngọc luôn mìm cười và nhìn về phía anh, đôi mắt cô luôn dán chặt vào khuôn mặt của Tiêu Mặc Ngôn.

Nhớ lại lúc đầu nhìn thấy anh ở dưới cây hoa đào, xa lánh thế giới, một hoa một thế giới, một cát một cực lạc, là người đàn ông trầm lặng khiến mọi người phải đau lòng. Bây giờ, thi thoảng cũng có thể phán đoán tâm trạng anh qua khuôn mặt, dù cho là đối mặt với người lạ, anh cũng không còn lạnh lùng nữa.

Cô ấy thích Tiêu Mặc Ngôn hiện giờ, bằng máu bằng thịt, còn sống và rất thật.

Tiêu Mặc Ngôn bước đến, nắm lấy tay cô: “Đi vào thôi.”

“Vâng” Bảo Ngọc mỉm cười chủ động giữ cánh tay anh, nhìn anh và trêu chọc: “Ông chủ Tiêu bây giờ cũng biết thương hoa tiếc ngọc rồi à?”

Biết cô ấy đang nói đến điều gì, Tiêu Mặc Ngôn không trả lời nhiều: “Không thích mắc nợ người khác..”

Cô nhíu mày: “Vậy anh nói xem, anh nợ em cái gì? Về sau em cũng sẽ nhớ kĩ một chút để đòi lại!”

Bước chân anh dường lại một chút, nghiêng sang một bên, đôi mắt như nước và nhìn cô thật sâu: “Em kéo tôi ra khỏi địa ngục, thứ tôi nợ em, là cả tính mạng này.”

Vì sự tồn tại của cô, anh bắt đầu sống như một con người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi