TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 366

Bây giờ bà ta đã bắt đầu chuẩn bị đường lui rồi, trước tiên là để dành tiền, và đợi hoàn thành việc đã hứa với tên đầu trọc đó xong là bà có thể đưa Mộc Duy và Mộc Mộc rời khỏi nơi này rồi, sau đó họ sẽ tìm một nơi không ai biết đến họ và bắt đầu một cuộc sống mới chỉ có ba người mà thôi! Tuy làm như vậy sẽ rất có lỗi với Tiểu Hải nhưng bà ta đã hết cách rồi.

Lần trước bà ta đánh bài xảy ra chuyện, trong nhà phải trả rất nhiều khoản tiền phạt, cho nên cũng chỉ còn dư lại chưa tới 600 triệu mà thôi. Bà đã dặn Mộc Duy bán căn nhà đó, còn bà thì len lén đem những món đồ cổ và tranh của Trương Hồng Khánh đi bán, với số tiền này thì chắc cũng đủ để họ sống trong một thời gian rồi.

Nguyễn Thanh Mai không ngừng an ủi bản thân mình, tất cả mọi việc đã được sắp xếp thoả đáng, chỉ cần nghĩ cách lừa được Bảo Ngọc là được rồi.

Chính vào lúc này, Bảo Ngọc trở về.

Nhìn thấy cô và Tiêu Mặc Ngôn, Nguyễn Thanh Mai liền sững người: “Bảo Ngọc, sao… sao bây giờ con đã về rồi?”

Chết tiệt, bà còn chưa thông báo cho gã đầu trọc, bây giờ cô có về thì cũng có ích gì chứ?

“Đây là nhà tôi, tôi muốn về lúc nào chẳng lẽ còn cần xin phép trước sao?” Thái độ của Bảo Ngọc rất lạnh nhạt, Nguyễn Thanh Mai nhanh chóng chấn chỉnh lại cảm xúc rồi nở một nụ cười gượng gạo.

“Ha ha đương nhiên là không cần rồi, con muốn về bất kỳ lúc nào cũng được hết.” Nụ cười của Nguyễn Thanh Mai có mang theo chút nịnh hót. Bây giờ nói gì cũng không được đắc tội với Bảo Ngọc, hoặc là làm cô không vui, tương lai của bà đang nằm trong tay của Mãnh Hổ cho nên bà nhất định phải đáp ứng yêu cầu của hắn!

“Ba con còn chưa về, có cần gọi điện thoại cho ông ấy không?”

“Không cần đâu.” Bảo Ngọc cũng không cần vòng vo với bà ta, sau khi cô và Tiêu Mặc Ngôn ngồi xuống thì liền nói thẳng: “Tôi sắp phải cử hành hôn lễ với Tiêu Mặc Ngôn rồi, có phải là nên chuẩn bị của hồi môn cho tôi rồi không?”

Cả cơ thể của Nguyễn Thanh Mai tức tốc khựng lại, không ngờ cô về nhanh như vậy lại là vì chuyện của hồi môn!

Nụ cười của Nguyễn Thanh Mai có chút cứng nhắc: “Ờ, cái này thì đương nhiên rồi, nhưng mà…” Giọng điệu Nguyễn Thanh Mai chợt thay đổi, khuôn mặt bà hiện lên chút buồn bã: “Bảo Ngọc à, con cũng biết hoàn cảnh nhà chúng ta rồi đó, gia đình chúng ta cũng không dư dả nhiều, số của hồi môn này thì mẹ và ba con cũng là lực bất tòng tâm thôi. Đương nhiên, với thân phận của cậu Tiêu thì cậu ấy chắc chắn sẽ không để bụng đâu.”

Nói xong, bà ta liền quay sang mỉm cười với Tiêu Mặc Ngôn: “Cậu Tiêu, tôi hiểu tình cảm của cậu dành cho Bảo Ngọc nhà chúng tôi, cho nên chắc cậu không để ý chuyện nhỏ nhặt này đâu đúng không.”

Tiêu Mặc Ngôn nhắm mắt làm ngơ, giống như là hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của bà ta.

Thấy bà ta nói chuyện như một lẽ dĩ nhiên, giống như là hiểu Tiêu Mặc Ngôn lắm vậy, Bảo Ngọc liền cười khẩy, đôi mắt phượng khẽ liếc nhìn bà: “Tiêu Mặc Ngôn có để ý hay không là chuyện của anh ấy, còn có mang theo của hồi môn hay không là chuyện của tôi. Sao, ba tôi cực khổ bao nhiêu năm mới dành dụm được chút đỉnh tiền, bây giờ cần bà ở đây quyết định là có cho tôi hay không hả?”

“Ôi, Bảo Ngọc, con không thể nói vậy được a.” Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai dần trở nên trầm xuống, ngoài miệng thì nở nụ cười nhưng trong lòng thì không: “Ba con cũng đâu phải là người kinh doanh làm sao mà so với sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Tiêu được, chúng ta phải dựa vào số tiền ít ỏi mà ba con cực khổ kiếm để nuôi sống gia đình này, Tiểu Hải đang học Đại học, còn chưa có thành gia lập nghiệp, sau này còn phải cho nó mua nhà lấy vợ nữa chứ, nhà này trong trong ngoài ngoài chỗ nào cũng cần tiền hết đó. Hơn nữa, bây giờ con được gả đi một gia đình tốt như vậy, cậu Tiêu lại là người thừa kế của một công ty lớn, con còn về nhà mẹ để tranh với em trai con làm gì? Cái này mà nói ra ngoài chỉ sợ người ta đàm tiếu đó!”

Bảo Ngọc chợt cười lên, nụ cười của cô khiến cho Nguyễn Thanh Mai sợ sệt, bà ta trừng mắt nhìn cô, rồi nói với ngữ điệu không vui: “Con cười cái gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi