TÁI SINH LẦN NỮA ĐỂ YÊU ANH

Chương 370

“Không sai, tôi cần tiền!”

“Được! Các người đợi tin tốt của tôi đi!”

Trong phòng khách, đôi lông mày nhỏ của Mộc Mộc khẽ nhau lại. Bữa tối bé không ăn nhiều nên sau khi dọn dẹp bàn ăn xong thì lại đi gọt trái cây. Đây là trái cây mà bé mua từ chợ rau với giá đặc biệt, bà chủ của sạp trái cây vô cùng tốt bụng, bà thấy một đứa trẻ con như bé hay đến mua đồ nên đã để lại những trái bị hư hỏng bên ngoài nhưng không ảnh hưởng gì đến thịt bên trong bán lại cho Mộc Mộc với một nửa giá.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Sau khi cắt xong một dĩa, bé bưng ra ngoài đặt lên bàn. Lúc này, Nguyễn Thanh Mai lại từ phòng đi ra, tâm trạng bà ta lúc này trông tốt hơn rất nhiều, bà ngồi xuống rồi ăn một miếng trái cây với con trai, rồi thuận miệng hỏi: “Mộc Mộc, ba con đâu?”

“Đi câu cá rồi.” Mộc Mộc trả lời nhàn nhạt.

Nguyễn Thanh Mai liền cau mày: “Cả ngày chỉ biết làm mấy chuyện vô tích sự thôi!”

Mộc Mộc ngẩng đầu lên nhìn bà: “Mẹ định giúp mấy người đó bắt chị gái kia sao?”

Sắc mặt Nguyễn Thanh Mai lập tức thay đổi, bà lập tức đưa mắt trừng con trai: “Mộc Mộc, đây là chuyện của người lớn, con nít không được quan tâm!” Nói xong, bà ta còn không quên cảnh cáo: “Chuyện này không được nói với bất kì ai, biết chưa?”

Mộc Mộc không nói gì, bé chỉ cúi đầu rồi yên lặng ăn trái cây.

Hai mẹ con họ bình thường cũng không nói chuyện nhiều, Mộc Mộc từ nhỏ luôn ở bên ba, cho nên thái độ của bé đối với Nguyễn Thanh Mai luôn rất lạnh nhạt, ngay cả kêu ‘mẹ’ cũng rất ít.

Nguyễn Thanh Mãi đưa mắt nhìn đứa con trai của mình, cũng không biết nên bắt chuyện với bé như thế nào nữa. Bé không giống Tiểu Hải, tính tình Tiểu Hải thì tuỳ tiện, cẩu thả, còn Mộc Mộc thì lại rất nhạy cảm, tuổi bé tuy còn nhỏ nhưng đến Nguyễn Thanh Mai cũng không biết trong lòng đứa nhỏ này rốt cuộc đang nghĩ gì nữa. Ngày qua ngày, tình cảm hai mẹ con họ càng lúc càng xa cách.

“Anh trai…” Mộc Mộc càng cúi đầu thấp hơn: “Là người như thế nào?”

Nguyễn Thanh Mai chợt sững sờ, từ trước đến giờ Mộc Mộc chưa từng hỏi qua những điều này, hôm nay bé bị sao vậy?

Nhưng mà, chỉ cần nhắc tới con trai lớn là Nguyễn Thanh Mai lại không nhịn được nụ cười: “Anh trai của con từ nhỏ đã rất ham chơi, học hành thì không giỏi bằng con. Đừng nói tới là đứng đầu toàn khối, ngay cả đứng đầu lớp nó cũng chưa từng đạt được. Nhưng mà, đầu óc của nó rất lanh lợi, ngoại trừ việc học ra thì nó chơi gì cũng giỏi hết, thật khiến người ta đau đầu mà.”

Nghe những gì bà ta nói, thì cũng biết Nguyễn Thanh Mai yêu thương Trương Thịnh Hải đến nhường nào, chỉ cần nhắc đến cậu là khuôn mặt bà liền nở nụ cười rạng rỡ, cậu ấy giống như là niềm an ủi duy nhất ở nhà họ Trương của bà vậy đó.

“Vậy… còn chị thì sao?”

Nụ cười trên gương mặt Nguyễn Thanh Mai lập tức khựng lại, bà lạnh giọng nói: “Con chỉ có một người anh trai thôi, cô ta không phải là chị gái con!”

Mộc Mộc nghiêng nghiêng đầu nhìn bà: “Người mà anh trai kêu là chị, chẳng lẽ con không kêu là chị sao?”

Nguyễn Thanh Mai cũng không biết đang yên đang lành Mộc Mộc lại hỏi những điều này để làm gì, bà ta nhíu mày, xem như bé chỉ là một đứa con nít nhàm chán nên bực bội xua xua tay: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, nhắc đến là thấy phiền.”

Mộc Mộc không nói gì nữa, bé lại cúi đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì.

Lúc này, Mộc Duy trở về, ông ta xách theo đồ câu cá vừa huýt sáo vừa bước vào: “Con trai, nấu cơm tối xong chưa?”

“Rồi.” Mộc Mộc trả lời một tiếng. Nguyễn Thanh Mai nhìn thấy ông ta bây giờ vẫn còn nhàn nhã, còn có tâm trạng đi câu cá thì lập tức bốc lên lửa giận. Bà nắm lấy tai ông ta kéo vào phòng: “Vào đây cho tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi